Lúc đó Bồ tát Phổ Hiền ở trong đại chúng từ tòa ngồi đứng dậy, đảnh lễ chân Phật, nhiễu phía hữu 3 vòng, quỳ dài, chắp tay mà bạch Phật rằng: Đại bi Thế Tôn! Xin Ngài vì các Bồ tát trong pháp hội này, và vì hết thảy chúng sinh đời mạt pháp, người tu pháp đại thừa được nghe cảnh giới Viên Giác thanh tịnh này rồi, phải tu hành như thế nào? Bạch Thế Tôn! Nếu chúng sinh kia, biết pháp như huyễn thì than tâm cũng huyễn, làm thế nào lại lấy huyễn để tu huyễn? Nếu khi mọi huyễn tính, tất cả đều diệt hết, thời không có tâm, lấy gì để tu hành? Tại sao lại nói tu hành cũng như huyễn? Nếu mọi chúng sinh vốn chẳng tu hành, ở trong vòng sinh tử thường ở nơi huyễn hóa kia mà chưa từng hiểu biết cảnh giới như huyễn, khiến tâm sinh vọng tưởng. làm sao giải thoát được? Xin Phật vì hết thảy chúng sinh đời mạt pháp, phải làm phương tiện gì để tu tập lần lượt, khiến mọi chúng sinh được xa lìa vĩnh viễn mọi huyễn.
Bồ tát nói rồi 5 vóc gieo xuống đất, thỉnh cầu như thế trước sau 3 lần.
Khi bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo Bồ tát Phổ Hiền rằng: Tốt lắm thay! Tốt lắm thay! Thiện nam tử! Như các ông mới có thể vì các Bồ tát và chúng sinh đời mạt pháp mà hỏi phép tu tập như huyễn tam muội và phương tiện lần lượt của Bồ tát, khiến cho mọi chúng sinh được xa lìa mọi huyễn. Ông nay nghe cho kỹ, ta sẽ vì ông nói.
Khi ấy Bồ tát Phổ Hiền vui mừng, vâng nghe lời chỉ dạy, và tất cả đại chúng đều im lặng lắng nghe.
Thiện nam tử! Thứ thứ huyễn hóa của hết thảy chúng sinh đều sinh ở nơi diệu tâm Viên Giác của Như Lai. Ví như hoa đốm từ hư không mà có, hoa đốm tuy diệt nhưng tính không chẳng hoại. Tâm huyễn của chúng sinh lại nương nơi huyễn diệt. Mọi huyễn đều diệt hết tâm giác thì không động. Nương nơi huyễn mà nói giác, đó cũng gọi là huyễn. Nếu nói có giác vẫn chưa lìa được huyễn. Nếu nói không giác lại như thế. Thế nên huyễn diệt gọi là bất động.
Thiện nam tử! Hết thảy Bồ tát và chúng sinh đời mạt pháp phải nên xa lìa tất cả cảnh giới hư vọng, huyễn hóa, vì bởi chấp trì bền chắc tâm xa lìa, tâm như huyễn ấy, cũng lại xa lìa. Xa lìa là huyễn, cũng lại xa lìa. Lìa huyễn xa lìa, cũng lại xa lìa. Được tới không chỗ lìa, tức trừ hết mọi huyễn. Vì như dùi cây lấy lửa, hay cây cọ lẫn nhau, lửa sinh cây cháy hết, tro bay khói chẳng còn. Lấy huyễn để tu huyễn, cũng lại như thế. Mọi huyễn diệt hết mà không sa vào đoạn diệt.
Thiện nam tử! Biết huyễn tức là lìa. Không phải làm phương tiện. Lìa huyễn tức là giác, cũng không có lần lượt. Hết thảy Bồ tát và chúng sinh đời mạt pháp nương theo đây mà tu hành. Như thế liền hay lìa mãi mãi được mọi huyễn.
Khi bấy giờ Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:
Phổ Hiền ông nên biết
Hết thảy mọi chúng sinh
Huyễn vô minh vô thủy
Đều từ tâm Viên Giác
Của Như Lai mà ra
Cũng như hoa hư không
Nương không mà có tướng
Nếu không hoa lại diệt
Hư không vốn chẳng động
Huyễn từ mọi giác sinh
Huyễn diệt giác viên mãn
Vì tâm giác chẳng động
Nếu chư Bồ tát kia
Và chúng sinh đời sau
Thường nên xa lìa huyễn
Lìa tột cùng mọi huyễn
Như lửa sinh trong cây
Cây cháy hết lửa tắt
Giác thì không lần lượt
Phương tiện cũng như thế.