A Nan, các người thế gian chẳng cầu cái thường trụ, chưa thể lìa bỏ được ân ái, thê thiếp, nhưng tâm không buông lung trong tà dâm. Do tâm lắng trong sanh ra sáng suốt, sau khi mạng chung ở gần mặt trời mặt trăng. Một hạng như vậy gọi là Tứ thiên vương thiên.
Đối với vợ nhà, dâm ái ít ỏi, trong lúc tịnh cư chưa được toàn vị. Sau khi mạng chung, vượt sức sáng mặt trời mặt trăng, ở trên đỉnh của nhân gian. Một hạng như vậy gọi là Đao lợi thiên (Tam thập tam thiên).
Gặp cảnh dâm dục tạm theo, đã qua rồi thì không nghĩ nhớ, ở trong nhân gian động ít tĩnh nhiều. Sau khi mạng chung, an trụ sáng rỡ ở trong hư không, ánh sáng mặt trời mặt trăng soi chiếu chẳng tới. Những người như vậy tự có ánh sáng. Một hạng như thế, gọi là Tu diệm ma thiên.
Luôn luôn yên tĩnh, nhưng khi có cảm xúc đến chưa thể chống lại được. Sau khi mạng chung bay lên chỗ tinh vi, không giao tiếp với cảnh nhân thiên cõi dưới, cho đến thời kiếp hoại, ba tai họa cũng không đến được. Một hạng như vậy gọi là Đâu suất đà thiên.
Chính mình không có lòng dâm, đáp ứng với người khác mà làm, trong lúc phô diễn vô vị như ăn sáp. Sau khi mạng chung, sanh lên cảnh biến hóa. Một hạng như vậy gọi là Lạc biến hóa thiên.
Không có tâm thế gian, chỉ đồng như thế gian mà hành sự, trong khi làm việc ấy suốt thông siêu thoát. Sau khi mạng chung, vượt trên cảnh biến hóa và không biến hóa. Một hạng như vậy gọi là Tha hóa tự tại thiên.
A Nan, sáu cõi trời như vậy, hình thức tuy ra khỏi động nhưng dấu vết tâm còn dính mắc. Từ các cõi ấy trở xuống gọi là Dục giới.
………………………………….
Chư thiên (deva) là những chúng sanh có ánh sáng. Càng ít dục thì càng lên cao, năng lực càng mạnh. Trong sáu cõi trời Dục giới ấy có cõi Đâu suất, là nơi Bồ tát Nhất sanh bổ xứ ở, trước kia là đức Thích Ca, hiện nay là đức Di Lặc.
Tại sao các vị Nhất sanh bổ xứ ở cõi thứ tư trong sáu cõi Dục giới mà không ở những cõi cao hơn? Có lẽ vì ở Đâu suất còn có chút ít dục thì mới cùng một nghiệp với trái đất này.
Ở trái đất thấp nhất trong các cõi dục này, nếu biết “trong khi làm việc ấy suốt thông siêu thoát” thì thân tâm nhẹ nhàng, tỏa sáng như những cõi trời. Rồi dùng thân tâm nhẹ nhàng tỏa sáng ấy để thực hành Phật giáo thì hẳn sẽ đi được trên con đường giải thoát, giác ngộ.
Hết Quyển VIII