Top Book
Chùa Việt
Bài Viết

Sách Đọc (36)


Xem mục lục

 Thế nên, A Nan, nay ông phải biết, khi thấy sáng thì tánh thấy chẳng phải là sáng, khi thấy tối thì tánh thấy chẳng phải là tối, khi thấy hư không tánh thấy chẳng phải là hư không, khi thấy ngăn bít tánh thấy chẳng phải là ngăn bít.

Bốn nghĩa đã thành tựu, ông lại nên biết, khi thấy mà có tướng thấy, cái thấy đó chẳng phải là tánh thấy. Cái thấy mà do lìa tướng thấy, đó là tánh thấy siêu việt, không gì đạt đến được. (Kiến kiến chi thời, kiến phi thị kiến. Kiến do ly kiến, kiến bất năng cập).
Làm sao nói được các tướng nhân duyên, tự nhiên và hòa hợp ?
 

………………………………..

Thấy sáng, tối, thông, bít thì tánh thấy chẳng phải sáng, tối, thông, bít. Khi thấy sáng mà biết tánh thấy chẳng phải là sáng, đó là kinh nghiệm tánh thấy. Khi thấy tối mà biết tánh thấy chẳng phải là tối, đó là kinh nghiệm tánh thấy.

Tánh thấy thoát khỏi mọi chủ thể thấy và mọi đối tượng được thấy. Trong nó không có chủ thể thấy nào cả và đối tượng được thấy nào cả.

Cho nên, khi thấy mà có tướng thấy, có người thấy và cảnh được thấy, đó chẳng phải là tánh thấy. Cái thấy lìa tất cả mọi tướng thấy, mọi người thấy và mọi cảnh được thấy, cái thấy ấy không tướng gì có thể đạt đến được, cho nên hằng hằng không ô nhiễm, đây là tánh thấy siêu việt.

Vì không tướng gì có thể đạt đến được, nơi nó mọi tướng đều tan rả, kể cả tướng tu hành, tướng thiền định, tướng trí huệ, tướng ba la mật. Cho nên nó là không tu, không chứng, không trí cũng không đắc, ngoài mọi sanh tử và Niết bàn.

Nếu thấy có tướng bèn có phân biệt. Thấy không tất cả mọi tướng, đó là tánh thấy vô phân biệt.

An trụ trong cái thấy chỉ là thấy mà không thấy riêng cái gì cả, không trụ vào tướng nào cả thì đây là tánh thấy. Ngay lúc đó giải thoát khỏi sanh tử.

………………………………

 Các ông là hàng Thanh Văn trí hẹp không thấu rõ, chẳng thể thông đạt thật tướng thanh tịnh. Nay ta khuyên dạy ông hãy khéo tư duy, chớ nên trễ nải trên đường giác ngộ mầu diệu 

…………………………………..

Thấy được tánh thấy vắng bặt mọi tướng phân biệt, đó là con đường thấy (Kiến đạo vị) hay thông đạt thật tướng. Không lìa khỏi cái thấy thật tướng này, an trụ liên tục trong đó là con đường tu tập. Cuối cùng đến Giác ngộ là tánh thấy viên mãn.

Nhưng hãy bắt đầu bằng “ Thấy mà do lìa tướng thấy”, đó là cái gì?

Xem mục lục