Kinh Đại Bát Nhã Ba La Mật Đa - Tập 2
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức ba mươi hai đại sĩ hoặc hữu  phiền não hoặc vô phiền não tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức  tám mươi tùy hảo hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền não tăng ngữ chẳng  phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc ba mươi hai đại sĩ hữu phiền  não vô phiền não, hoặc tám mươi tùy hảo hữu phiền não vô phiền não, hãy  rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có ba mươi hai  đại sĩ hữu phiền não vô phiền não tăng ngữ và tám mươi tùy hảo hữu  phiền não vô phiền não tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao  nói được: Tức ba mươi hai đại sĩ hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền não  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc hữu phiền não  hoặc vô phiền não tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện!  Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức ba mươi hai đại sĩ hoặc thế gian  hoặc xuất thế gian tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tám mươi  tùy hảo hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma  ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc ba mươi hai đại sĩ thế gian xuất thế gian,  hoặc tám mươi tùy hảo thế gian xuất thế gian, hãy rốt ráo bất khả đắc,  vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có ba mươi hai đại sĩ thế gian xuất  thế gian tăng ngữ và tám mươi tùy hảo thế gian xuất thế gian tăng ngữ.  Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức ba mươi hai đại sĩ  hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tám  mươi tùy hảo hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức ba mươi  hai đại sĩ hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma  ha tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc ba mươi hai đại sĩ tạp  nhiễm thanh tịnh, hoặc tám mươi tùy hảo tạp nhiễm thanh tịnh, hãy rốt  ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có ba mươi hai đại  sĩ tạp nhiễm thanh tịnh tăng ngữ và tám mươi tùy hảo tạp nhiễm thanh  tịnh tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức ba  mươi hai đại sĩ hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói  tức ba mươi hai đại sĩ hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc thuộc sanh tử  hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế  Tôn! Hoặc ba mươi hai đại sĩ thuộc sanh tử thuộc Niết bàn, hoặc tám mươi  tùy hảo thuộc sanh tử thuộc Niết bàn, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh  chẳng phải có vậy. Huống là có ba mươi hai đại sĩ thuộc sanh tử thuộc  Niết bàn tăng ngữ và tám mươi tùy hảo thuộc sanh tử thuộc Niết bàn tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức ba mươi hai  đại sĩ hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng  ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào  mà nói tức ba mươi hai đại sĩ hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc ở trong  hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư?  Bạch Thế Tôn! Hoặc ba mươi hai đại sĩ ở trong ở ngoài ở giữa hai, hoặc  tám mươi tùy hảo ở trong ở ngoài ở giữa hai, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì  tánh chẳng phải có vậy. Huống là có ba mươi hai đại sĩ ở trong ở ngoài ở  giữa hai tăng ngữ và tám mươi tùy hảo ở trong ở ngoài ở giữa hai tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức ba mươi hai  đại sĩ hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai tăng ngữ là Bồ tát Ma  ha tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán  nghĩa nào mà nói tức ba mươi hai đại sĩ hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc khả đắc  hoặc bất khả đắc tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn!  Hoặc ba mươi hai đại sĩ khả đắc bất khả đắc, hoặc tám mươi tùy hảo khả  đắc bất khả đắc, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy.  Huống là có ba mươi hai đại sĩ khả đắc bất khả đắc tăng ngữ và tám mươi  tùy hảo khả đắc bất khả đắc tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm  sao nói được: Tức ba mươi hai đại sĩ hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc tăng  ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tám mươi tùy hảo hoặc khả đắc hoặc bất khả  đắc tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy. 
Lại nữa, Thiện Hiện!  Ngươi quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất tăng ngữ chẳng phải Bồ  tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát ư? Cụ thọ Thiện Hiện thưa: Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất,  hoặc tánh hằng trụ xả, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có  vậy. Huống là có pháp vô vong thất tăng ngữ và tánh hằng trụ xả tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong  thất tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói  tức pháp vô vong thất hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ chẳng phải Bồ  tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất  thường vô thường, hoặc tánh hằng trụ xả thường vô thường, hãy rốt ráo  bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất  thường vô thường tăng ngữ và tánh hằng trụ xả thường vô thường tăng ngữ.  Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất  hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng  trụ xả hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc lạc  hoặc khổ tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc  lạc hoặc khổ tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc  pháp vô vong thất lạc khổ, hoặc tánh hằng trụ xả lạc khổ, hãy rốt ráo  bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất  lạc khổ tăng ngữ và tánh hằng trụ xả lạc khổ tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã  chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất hoặc lạc hoặc khổ  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc lạc hoặc khổ  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán  nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc ngã hoặc vô ngã tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc ngã hoặc vô ngã  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong  thất ngã vô ngã, hoặc tánh hằng trụ xả ngã vô ngã, hãy rốt ráo bất khả  đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất ngã vô ngã  tăng ngữ và tánh hằng trụ xả ngã vô ngã tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng  phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất hoặc ngã hoặc vô ngã  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc ngã hoặc vô ngã  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán  nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc tịnh hoặc bất tịnh tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc tịnh hoặc bất  tịnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô  vong thất tịnh bất tịnh, hoặc tánh hằng trụ xả tịnh bất tịnh, hãy rốt  ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong  thất tịnh bất tịnh tăng ngữ và tánh hằng trụ xả tịnh bất tịnh tăng ngữ.  Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất  hoặc tịnh hoặc bất tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ  xả hoặc tịnh hoặc bất tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc không  hoặc bất không tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ  xả hoặc không hoặc bất không tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư?  Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất không bất không, hoặc tánh hằng trụ  xả không bất không, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy.  Huống là có pháp vô vong thất không bất không tăng ngữ và tánh hằng trụ  xả không bất không tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói  được: Tức pháp vô vong thất hoặc không hoặc bất không tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc không hoặc bất không tăng ngữ  là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà  nói tức pháp vô vong thất hoặc hữu tướng hoặc vô tướng tăng ngữ chẳng  phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc hữu tướng hoặc vô tướng  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong  thất hữu tướng vô tướng, hoặc tánh hằng trụ xả hữu tướng vô tướng, hãy  rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong  thất hữu tướng vô tướng tăng ngữ và tánh hằng trụ xả hữu tướng vô tướng  tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô  vong thất hoặc hữu tướng hoặc vô tướng tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức  tánh hằng trụ xả hoặc hữu tướng hoặc vô tướng tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô  vong thất hoặc hữu nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma  ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc hữu nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất hữu  nguyện vô nguyện, hoặc tánh hằng trụ xả hữu nguyện vô nguyện, hãy rốt  ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong  thất hữu nguyện vô nguyện tăng ngữ và tánh hằng trụ xả hữu nguyện vô  nguyện tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức  pháp vô vong thất hoặc hữu nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ là Bồ tát Ma  ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc hữu nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ là  Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói  tức pháp vô vong thất hoặc tịch tĩnh hoặc bất tịch tĩnh tăng ngữ chẳng  phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc tịch tĩnh hoặc bất tịch  tĩnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô  vong thất tịch tĩnh bất tịch tĩnh, hoặc tánh hằng trụ xả tịch tĩnh bất  tịch tĩnh, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là  có pháp vô vong thất tịch tĩnh bất tịch tĩnh tăng ngữ và tánh hằng trụ  xả tịch tĩnh bất tịch tĩnh tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm  sao nói được: Tức pháp vô vong thất hoặc tịch tĩnh hoặc bất tịch tĩnh  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc tịch tĩnh hoặc  bất tịch tĩnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi  lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc viễn ly hoặc bất  viễn ly tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc  viễn ly hoặc bất viễn ly tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch  Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất viễn ly bất viễn ly, hoặc tánh hằng trụ  xả viễn ly bất viễn ly, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có  vậy. Huống là có pháp vô vong thất viễn ly bất viễn ly tăng ngữ và tánh  hằng trụ xả viễn ly bất viễn ly tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có,  làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất hoặc viễn ly hoặc bất viễn ly  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc viễn ly hoặc bất  viễn ly tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại  quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc hữu vi hoặc vô vi tăng  ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc hữu vi hoặc  vô vi tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô  vong thất hữu vi vô vi, hoặc tánh hằng trụ xả hữu vi vô vi, hãy rốt ráo  bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất  hữu vi vô vi tăng ngữ và tánh hằng trụ xả hữu vi vô vi tăng ngữ. Tăng  ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất hoặc  hữu vi hoặc vô vi tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả  hoặc hữu vi hoặc vô vi tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc hữu lậu  hoặc vô lậu tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả  hoặc hữu lậu hoặc vô lậu tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch  Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất hữu lậu vô lậu, hoặc tánh hằng trụ xả  hữu lậu vô lậu, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy.  Huống là có pháp vô vong thất hữu lậu vô lậu tăng ngữ và tánh hằng trụ  xả hữu lậu vô lậu tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói  được: Tức pháp vô vong thất hoặc hữu lậu hoặc vô lậu tăng ngữ là Bồ tát  Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc hữu lậu hoặc vô lậu tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói  tức pháp vô vong thất hoặc sanh hoặc diệt tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma  ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc sanh hoặc diệt tăng ngữ chẳng phải Bồ  tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất sanh diệt, hoặc  tánh hằng trụ xả sanh diệt, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải  có vậy. Huống là có pháp vô vong thất sanh diệt tăng ngữ và tánh hằng  trụ xả sanh diệt tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói  được: Tức pháp vô vong thất hoặc sanh hoặc diệt tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc sanh hoặc diệt tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô  vong thất hoặc thiện hoặc phi thiện tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc thiện hoặc phi thiện tăng ngữ chẳng phải  Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất thiện phi  thiện, hoặc tánh hằng trụ xả thiện phi thiện, hãy rốt ráo bất khả đắc,  vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất thiện phi thiện  tăng ngữ và tánh hằng trụ xả thiện phi thiện tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã  chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất hoặc thiện hoặc  phi thiện tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc thiện  hoặc phi thiện tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện!  Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc hữu tội hoặc  vô tội tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc  hữu tội hoặc vô tội tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế  Tôn! Hoặc pháp vô vong thất hữu tội vô tội, hoặc tánh hằng trụ xả hữu  tội vô tội, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là  có pháp vô vong thất hữu tội vô tội tăng ngữ và tánh hằng trụ xả hữu  tội vô tội tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được:  Tức pháp vô vong thất hoặc hữu tội hoặc vô tội tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc hữu tội hoặc vô tội tăng ngữ là Bồ tát Ma  ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp  vô vong thất hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền não tăng ngữ chẳng phải  Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền  não tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô  vong thất hữu phiền não vô phiền não, hoặc tánh hằng trụ xả hữu phiền  não vô phiền não, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy.  Huống là có pháp vô vong thất hữu phiền não vô phiền não tăng ngữ và  tánh hằng trụ xả hữu phiền não vô phiền não tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã  chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong thất hoặc hữu phiền  não hoặc vô phiền não tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả  hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền não tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc thế  gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh  hằng trụ xả hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ chẳng phải Bồ tát  Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất thế gian xuất thế  gian, hoặc tánh hằng trụ xả thế gian xuất thế gian, hãy rốt ráo bất khả  đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất thế gian  xuất thế gian tăng ngữ và tánh hằng trụ xả thế gian xuất thế gian tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong  thất hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức  tánh hằng trụ xả hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ là Bồ tát Ma  ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức pháp  vô vong thất hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát  Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất tạp  nhiễm thanh tịnh, hoặc tánh hằng trụ xả tạp nhiễm thanh tịnh, hãy rốt  ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong  thất tạp nhiễm thanh tịnh tăng ngữ và tánh hằng trụ xả tạp nhiễm thanh  tịnh tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp  vô vong thất hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói  tức pháp vô vong thất hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc thuộc sanh tử  hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế  Tôn! Hoặc pháp vô vong thất thuộc sanh tử thuộc Niết bàn, hoặc tánh hằng  trụ xả thuộc sanh tử thuộc Niết bàn, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh  chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất thuộc sanh tử thuộc  Niết bàn tăng ngữ và tánh hằng trụ xả thuộc sanh tử thuộc Niết bàn tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong  thất hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng  ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào  mà nói tức pháp vô vong thất hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc ở trong  hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư?  Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp vô vong thất ở trong ở ngoài ở giữa hai, hoặc  tánh hằng trụ xả ở trong ở ngoài ở giữa hai, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì  tánh chẳng phải có vậy. Huống là có pháp vô vong thất ở trong ở ngoài ở  giữa hai tăng ngữ và tánh hằng trụ xả ở trong ở ngoài ở giữa hai tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức pháp vô vong  thất hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai tăng  ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa  nào mà nói tức pháp vô vong thất hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc khả đắc hoặc bất  khả đắc tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc pháp  vô vong thất khả đắc bất khả đắc, hoặc tánh hằng trụ xả khả đắc bất khả  đắc, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có  pháp vô vong thất khả đắc bất khả đắc tăng ngữ và tánh hằng trụ xả khả  đắc bất khả đắc tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói  được: Tức pháp vô vong thất hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát, tức tánh hằng trụ xả hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc tăng  ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Lại nữa, Thiện Hiện! Ngươi quán  nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí tăng ngữ chẳng phải Bồ tát  Ma ha tát ư? Cụ thọ Thiện Hiện thưa: Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí,  hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì  tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí tăng ngữ và đạo tướng  trí, nhất thiết trí tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao  nói được: Tức nhất thiết trí tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng  trí, nhất thiết tướng trí tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc thường  hoặc vô thường tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ chẳng phải Bồ  tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí thường vô thường,  hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí thường vô thường, hãy rốt ráo  bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí  thường vô thường tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí thường  vô thường tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức  nhất thiết trí hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát,  tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc thường hoặc vô thường tăng  ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa  nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc lạc hoặc khổ tăng ngữ chẳng phải Bồ  tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc lạc hoặc khổ  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết  trí lạc khổ, hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí lạc khổ, hãy rốt  ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí  lạc khổ tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí lạc khổ tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí  hoặc lạc hoặc khổ tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí hoặc lạc hoặc khổ tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc ngã hoặc  vô ngã tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí hoặc ngã hoặc vô ngã tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí ngã vô ngã, hoặc đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí ngã vô ngã, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng  phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí ngã vô ngã tăng ngữ và đạo  tướng trí, nhất thiết tướng trí ngã vô ngã tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã  chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc ngã hoặc vô ngã  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí  hoặc ngã hoặc vô ngã tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc tịnh hoặc  bất tịnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí hoặc tịnh hoặc bất tịnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí tịnh bất tịnh, hoặc đạo tướng  trí, nhất thiết tướng trí tịnh bất tịnh, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì  tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí tịnh bất tịnh tăng  ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí tịnh bất tịnh tăng ngữ. Tăng  ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc tịnh  hoặc bất tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí hoặc tịnh hoặc bất tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát  vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết  trí hoặc không hoặc bất không tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức  đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc không hoặc bất không tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí không  bất không, hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí không bất không, hãy  rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết  trí không bất không tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí  không bất không tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói  được: Tức nhất thiết trí hoặc không hoặc bất không tăng ngữ là Bồ tát Ma  ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc không hoặc bất  không tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại  quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc hữu tướng hoặc vô tướng  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết  tướng trí hoặc hữu tướng hoặc vô tướng tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí hữu tướng vô tướng, hoặc đạo  tướng trí, nhất thiết tướng trí hữu tướng vô tướng, hãy rốt ráo bất khả  đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí hữu tướng vô  tướng tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hữu tướng vô tướng  tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất  thiết trí hoặc hữu tướng hoặc vô tướng tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức  đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc hữu tướng hoặc vô tướng tăng  ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào  mà nói tức nhất thiết trí hoặc hữu nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ chẳng  phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc hữu  nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế  Tôn! Hoặc nhất thiết trí hữu nguyện vô nguyện, hoặc đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí hữu nguyện vô nguyện, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh  chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí hữu nguyện vô nguyện tăng  ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hữu nguyện vô nguyện tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí  hoặc hữu nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo  tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc hữu nguyện hoặc vô nguyện tăng ngữ  là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà  nói tức nhất thiết trí hoặc tịch tĩnh hoặc bất tịch tĩnh tăng ngữ chẳng  phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc tịch  tĩnh hoặc bất tịch tĩnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch  Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí tịch tĩnh bất tịch tĩnh, hoặc đạo tướng  trí, nhất thiết tướng trí tịch tĩnh bất tịch tĩnh, hãy rốt ráo bất khả  đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí tịch tĩnh bất  tịch tĩnh tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí tịch tĩnh bất  tịch tĩnh tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được:  Tức nhất thiết trí hoặc tịch tĩnh hoặc bất tịch tĩnh tăng ngữ là Bồ tát  Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc tịch tĩnh hoặc  bất tịch tĩnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi  lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc viễn ly hoặc bất viễn  ly tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết  tướng trí hoặc viễn ly hoặc bất viễn ly tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí viễn ly bất viễn ly, hoặc đạo  tướng trí, nhất thiết tướng trí viễn ly bất viễn ly, hãy rốt ráo bất khả  đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí viễn ly bất  viễn ly tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí viễn ly bất viễn  ly tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất  thiết trí hoặc viễn ly hoặc bất viễn ly tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát,  tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc viễn ly hoặc bất viễn ly  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán  nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc hữu vi hoặc vô vi tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí  hoặc hữu vi hoặc vô vi tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế  Tôn! Hoặc nhất thiết trí hữu vi vô vi, hoặc đạo tướng trí, nhất thiết  tướng trí hữu vi vô vi, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có  vậy. Huống là có nhất thiết trí hữu vi vô vi tăng ngữ và đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí hữu vi vô vi tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải  có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc hữu vi hoặc vô vi tăng ngữ  là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc hữu  vi hoặc vô vi tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi  lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc hữu lậu hoặc vô lậu  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết  tướng trí hoặc hữu lậu hoặc vô lậu tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát  ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí hữu lậu vô lậu, hoặc đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí hữu lậu vô lậu, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh  chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí hữu lậu vô lậu tăng ngữ và  đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hữu lậu vô lậu tăng ngữ. Tăng ngữ  đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc hữu lậu  hoặc vô lậu tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết  tướng trí hoặc hữu lậu hoặc vô lậu tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc sanh hoặc  diệt tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí hoặc sanh hoặc diệt tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát  ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí sanh diệt, hoặc đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí sanh diệt, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng  phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí sanh diệt tăng ngữ và đạo tướng  trí, nhất thiết tướng trí sanh diệt tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải  có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc sanh hoặc diệt tăng ngữ  là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc sanh  hoặc diệt tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại  quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc thiện hoặc phi thiện tăng  ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng  trí hoặc thiện hoặc phi thiện tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư?  Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí thiện phi thiện, hoặc đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí thiện phi thiện, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh  chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí thiện phi thiện tăng ngữ  và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí thiện phi thiện tăng ngữ. Tăng  ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc  thiện hoặc phi thiện tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí hoặc thiện hoặc phi thiện tăng ngữ là Bồ tát Ma ha  tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất  thiết trí hoặc hữu tội hoặc vô tội tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát,  tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc hữu tội hoặc vô tội tăng  ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí hữu  tội vô tội, hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hữu tội vô tội,  hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất  thiết trí hữu tội vô tội tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí  hữu tội vô tội tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói  được: Tức nhất thiết trí hoặc hữu tội hoặc vô tội tăng ngữ là Bồ tát Ma  ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc hữu tội hoặc vô tội  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán  nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền não  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết  tướng trí hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền não tăng ngữ chẳng phải Bồ  tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí hữu phiền não vô  phiền não, hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hữu phiền não vô  phiền não, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là  có nhất thiết trí hữu phiền não vô phiền não tăng ngữ và đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí hữu phiền não vô phiền não tăng ngữ. Tăng ngữ đây  đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc hữu phiền  não hoặc vô phiền não tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí hoặc hữu phiền não hoặc vô phiền não tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói  tức nhất thiết trí hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ chẳng phải  Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc thế gian  hoặc xuất thế gian tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn!  Hoặc nhất thiết trí thế gian xuất thế gian, hoặc đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí thế gian xuất thế gian, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh  chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí thế gian xuất thế gian  tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí thế gian xuất thế gian  tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất  thiết trí hoặc thế gian hoặc xuất thế gian tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát,  tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc thế gian hoặc xuất thế  gian tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại quán  nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng  ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng  trí hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát  ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí tạp nhiễm thanh tịnh, hoặc đạo  tướng trí, nhất thiết tướng trí tạp nhiễm thanh tịnh, hãy rốt ráo bất  khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí tạp nhiễm  thanh tịnh tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí tạp nhiễm  thanh tịnh tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được:  Tức nhất thiết trí hoặc tạp nhiễm hoặc thanh tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma  ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc tạp nhiễm hoặc  thanh tịnh tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi  lại quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc thuộc sanh tử hoặc  thuộc Niết bàn tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí,  nhất thiết tướng trí hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ  chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí thuộc  sanh tử thuộc Niết bàn, hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí thuộc  sanh tử thuộc Niết bàn, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có  vậy. Huống là có nhất thiết trí thuộc sanh tử thuộc Niết bàn tăng ngữ và  đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí thuộc sanh tử thuộc Niết bàn tăng  ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí  hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc Niết bàn tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát,  tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc thuộc sanh tử hoặc thuộc  Niết bàn tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại  quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở  giữa hai tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất  thiết tướng trí hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai tăng ngữ chẳng  phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí ở trong ở  ngoài ở giữa hai, hoặc đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí ở trong ở  ngoài ở giữa hai, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy.  Huống là có nhất thiết trí ở trong ở ngoài ở giữa hai tăng ngữ và đạo  tướng trí, nhất thiết tướng trí ở trong ở ngoài ở giữa hai tăng ngữ.  Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất thiết trí hoặc  ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở giữa hai tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức  đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc ở trong hoặc ở ngoài hoặc ở  giữa hai tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện Hiện! Ngươi lại  quán nghĩa nào mà nói tức nhất thiết trí hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức đạo tướng trí, nhất thiết  tướng trí hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc nhất thiết trí khả đắc bất khả đắc, hoặc đạo  tướng trí, nhất thiết tướng trí khả đắc bất khả đắc, hãy rốt ráo bất khả  đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có nhất thiết trí khả đắc bất  khả đắc tăng ngữ và đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí khả đắc bất khả  đắc tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức nhất  thiết trí hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát,  tức đạo tướng trí, nhất thiết tướng trí hoặc khả đắc hoặc bất khả đắc  tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy. 
Lại nữa, Thiện Hiện! Ngươi  quán nghĩa nào mà nói tức quả Dự lưu tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha  tát, tức quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma  ha tát ư? Cụ thọ Thiện Hiện thưa: Bạch Thế Tôn! Hoặc quả Dự lưu, hoặc  quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán cho đến Pháp vân địa, hãy rốt ráo bất  khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có quả Dự lưu tăng ngữ và  quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải  có, làm sao nói được: Tức quả Dự lưu tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức  quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức quả Dự lưu hoặc thường hoặc  vô thường tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức quả Nhất lai, Bất  hoàn, A la hán hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma  ha tát ư? Bạch Thế Tôn! Hoặc quả Dự lưu thường vô thường, hoặc quả Nhất  lai, Bất hoàn, A la hán thường vô thường, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì  tánh chẳng phải có vậy. Huống là có quả Dự lưu thường vô thường tăng ngữ  và quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán thường vô thường tăng ngữ. Tăng ngữ  đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức quả Dự lưu hoặc thường hoặc  vô thường tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức quả Nhất lai, Bất hoàn, A  la hán hoặc thường hoặc vô thường tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức quả Dự lưu hoặc lạc hoặc khổ  tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức quả Nhất lai, Bất hoàn, A la  hán hoặc lạc hoặc khổ tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch Thế  Tôn! Hoặc quả Dự lưu lạc khổ, hoặc quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán lạc  khổ, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy. Huống là có quả  Dự lưu lạc khổ tăng ngữ và quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán lạc khổ  tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói được: Tức quả Dự  lưu hoặc lạc hoặc khổ tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát, tức quả Nhất lai,  Bất hoàn, A la hán hoặc lạc hoặc khổ tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát vậy.
Thiện  Hiện! Ngươi lại quán nghĩa nào mà nói tức quả Dự lưu hoặc ngã hoặc vô  ngã tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát, tức quả Nhất lai, Bất hoàn, A  la hán hoặc ngã hoặc vô ngã tăng ngữ chẳng phải Bồ tát Ma ha tát ư? Bạch  Thế Tôn! Hoặc quả Dự lưu ngã vô ngã, hoặc quả Nhất lai, Bất hoàn, A la  hán ngã vô ngã, hãy rốt ráo bất khả đắc, vì tánh chẳng phải có vậy.  Huống là có quả Dự lưu ngã vô ngã tăng ngữ và quả Nhất lai, Bất hoàn, A  la hán ngã vô ngã tăng ngữ. Tăng ngữ đây đã chẳng phải có, làm sao nói  được: Tức quả Dự lưu hoặc ngã hoặc vô ngã tăng ngữ là Bồ tát Ma ha tát,  tức quả Nhất lai, Bất hoàn, A la hán hoặc ngã hoặc vô ngã tăng ngữ là Bồ  tát Ma ha tát vậy.
