(1) Đối với người khả năng bậc thấp, tin vào luật nhân quả là cái thấy hoàn hảo.
(2) Đối với người khả năng bậc trung, chứng ngộ rằng tất cả các pháp bên trong và bên ngoài là bốn sự hợp nhất – hiện tượng và tánh Không, Sáng tỏ và tánh Không, Lạc và Không, giác và Không – là cái thấy hoàn hảo.
(3) Đối với người khả năng bậc cao, chứng ngộ rằng cái được thấy, người thấy và sự chứng ngộ là hợp nhất không thể phân chia, là cái thấy hoàn hảo.(7)
(4) Đối với người khả năng bậc thấp, trụ nhất tâm vào đối tượng là thiền định hoàn hảo.
(5) Đối với người khả năng bậc trung, trụ trong định (samadhi) của bốn sự hợp nhất là thiền định hoàn hảo.
(6) Đối với người khả năng bậc cao, trụ không ý niệm trong sự hợp nhất không thể phân chia của cái được thiền định, người thiền định và sự thực hành thiền định là thiền định hoàn hảo.
(7) Đối với người khả năng bậc thấp, giữ gìn luật nhân quả như con ngươi của mắt mình là hạnh hoàn hảo.
(8) Đối với người khả năng bậc trung, kinh nghiệm của tất cả các pháp như mộng và như huyễn là hạnh hoàn hảo.
(9) Đối với người khả năng bậc cao, không có hạnh nào cả là hạnh hoàn hảo.
(10) Đối với những người của cả ba cấp bậc khả năng này, sự tịch diệt của tất cả phiền não và chấp ngã là dấu hiệu hoàn hảo của tiến bộ tâm linh.
Đây là Mười Điều Hoàn Hảo.