Tôi có cộng thêm giờ uống trà vào chương trình mỗi ngày, bởi vì đó là  		truyền thống trong những khóa tu thiền chánh niệm. Chỉ có trà thôi. Nếu  		bạn thích uống trà, hãy pha cho mình một tách trà thơm đi. Uống từng  		ngụm thư thả. Thưởng thức hương vị của nó. Cảm nhận hơi ấm của tách trà  		trong lòng bàn tay. Hãy dành trọn thì giờ cho tách trà thơm. Nếu bạn  		không uống trà thì hãy sử dụng thời gian này, cũng như mọi thời gian  		khác trong khóa tu, để nuôi dưỡng và phát triển sự tĩnh lặng, định tâm.  		Ngồi yên. Hãy đem tâm ý trở về tiếp xúc với kinh nghiệm của mình trong  		giây phút này. Chú ý đến khuynh hướng trong tâm lúc nào cũng hướng về  		tương lai, về một việc gì sắp đến.
Nếu bạn nôn nóng muốn biết việc gì sẽ xảy ra kế tiếp, mời bạn đọc sang  		phần tiếp theo.
Không có gì xảy ra nữa hết, chỉ có vậy thôi!
Vài năm trước, tôi có xem một bức biếm họa dán trên bảng thông tin ở một  		trung tâm thiền tập. Đó là hình vẽ một vị sư ngồi thiền cạnh một thiền  		sinh, vị sư đang quay sang nói nhỏ với thiền sinh: “Không có gì xảy ra  		nữa hết. Chỉ có vậy thôi!”
Tôi đoán là tác giả có ý châm biếm việc ngồi thiền, có lẽ người ấy muốn  		nói là việc ngồi thiền chẳng mang lại ích lợi gì. Nhưng tôi nghĩ, tấm  		hình biếm họa ấy có chứa đựng một chân lý là “Không có gì xảy ra nữa  		hết.” Trong lúc này thì chỉ có bây giờ xảy ra mà thôi. Không có gì nữa  		hết. Và bây giờ, khi ta có thể thấy rõ được nó thì ta có thể chuyển hóa  		được.
Trên bàn viết của tôi có một trái cầu nhỏ bằng thủy tinh, bên trong có  		chứa nước và những “bông tuyết”, mỗi khi ta lắc mạnh là những bông tuyết  		sẽ cuộn xoáy lên như một trận bão lớn, và khi ta để yên nó sẽ lắng trong  		trở lại. Khi “cơn tuyết” ngừng rơi, bên trong có một anh chàng người  		tuyết nhỏ đứng nhìn tôi qua bầu thủy tinh. Giữa “trận bão” tôi không hề  		nhìn thấy được anh. Tôi không có bàn thờ, và tôi không hề xem trái cầu  		thủy tinh của tôi là một vật gì thiêng liêng hết, nhưng giả sử tôi có  		một bàn thờ, có lẽ tôi sẽ đặt anh chàng người tuyết của tôi ngay chính  		giữa.
Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ dán một dòng chữ nhỏ ở phía trước “Hãy  		chờ! Mọi việc rồi sẽ trở nên trong sáng hơn!” Đó là niềm tin của tôi  		trên con đường thực tập - không phải là một niềm tin phức tạp hay rắc  		rối, cũng không là một niềm tin huyền bí xa vời, mà là một niềm tin bình  		thường và thực tế, rằng tâm ta cũng giống như trái cầu thủy tinh ấy, sẽ  		trở nên lắng trong nếu ta để cho nó yên.
Ngày hôm nay bạn chỉ cần để cho mình được ổn định lại, lắng yên xuống.  		Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu một ngày thiền tập trọn vẹn. Bây giờ mời  		bạn hãy đi nghỉ.
