| Thường quán pháp giới Hoa Nghiêm. Nhân  ngày rảnh rỗi, dạo núi Ngũ Ðài. Chợt mây mù bốn phía nổi lên, gió  giông, sấm chớp, tiếng mưa chấn động núi rừng. Khanh khiếp sợ. Giây lát,  trời mưa hơi ngớt, thấy một Ðồng tử áo vá, trùm tóc mà đến, tay cầm  kinh đến hỏi: 
 - Quan nhân tìm gì ở đây?
 
 - Mong gặp Ðại sĩ.
 
 - Muốn gặp làm gì?
 
 - Thường xem kinh Hoa Nghiêm, ý chỉ rất sâu rộng. Tôi muốn mong Ðại sĩ  giảng dạy diệu giải. Ngõ hầu kinh điển được lưu hành, người có đại tâm  được khai ngộ.
 
 - Diệu ý của chư Phật rất giản dị minh bạch. Bậc  Tiên Ðức chú giải có thể hiểu, như một phẩm Thập Ðịa, văn giải thích  chẳng quá vài trang giấy. Ngày nay người ta chú giải loạn xạ gần trăm  quyển, càng cách xa ý Thánh. Thật có thể nói phá nát đại đạo.
 
 - Ðồng tử mặt mũi như thế mà dám quở trách tiền bối sao?
 
 Ðồng tử cười nói:
 
 - Quan nhân lầm rồi. Ở đây một ngọn cây, một cọng cỏ đều là cảnh giới  Văn Thù. Ngay chỗ xúc sự hàng ngày của ông không bị mê mờ, đó thật là  Văn Thù.
 
 Khanh liền xuống lễ bái, vừa đứng dậy. Ðồng tử hiện thân Ðại sĩ, cưỡi sư tử ẩn hiện trong mây mà tan.
 
 68. NAM AN VÂN PHONG tự VIÊN
 
 Ðạo Viên, Người Nam Hùng, tánh tình thuần hậu. Thuở trẻ Sư đi du  phương, tuy tham vấn nhiều nơi mà vẫn chưa thấu triệt. Sau Sư nghe danh  Thiền sư Nam ở am Tích Thúy núi Hoàng Bá đến nương.
 
 Một hôm, Sư đang ngồi yên dưới bảng, nghe hai ông tăng đưa ra nhân duyên Bách Trượng Dã Hồ.
 
 Một tăng nói:
 
 - Chỉ như "Không mờ nhân quả" cũng chưa thoát khỏi thân dã hồ.
 
 Tăng kia lên tiếng:
 
 - Thế thì "Chẳng rơi nhân quả" cũng từng đọa vào thân dã hồ sao?
 
 Ðạo Viên sợ hãi, lạ lùng, bất giác đứng dậy khỏi am. Sư đi qua khe suối  hốt nhiên đại ngộ. Gặp Nam Công, Sư trình bày mọi sự, nói chưa xong lệ  đã tràn đầy má. Nam Công bảo hầu bên giường, Sư vùi xuống ngủ, thức dậy  làm kệ:
 Chẳng rơi, chẳng mờ Chẳng tục vốn không úy kỵ
 Trượng phu chí khí như vua
 Ðâu chịu túi che, mền đậy.
 Một cây lang lật mặc tung hoành
 Chó rừng nhảy vào bầy sư tử.
 
 (Bất lạc, bất muội
 Tăng tục bốn vô kỵ húy
 Trượng phu khí trụ như vương
 Tranh thọ nang tàng bị cái
 Nhất điều làng lật nhậm tung hoành.
 Dã hồ khiêu nhập kim mao đội).
 
 Nam Công cười to. Về sau, Sư lại làm bài kệ "Gió, phướn" như sau:
 Chẳng phải gió hề chẳng phải phướn Mây trắng như xưa che núi xanh
 Năm đến lão già đà hết sức
 Trong lúc lăng xăng trộm chút nhàn.
 (Bất thị phong hề bất thị phan,
 Bạch vân y cựu phú thanh san
 Niên lai lão đại hồn vô lực
 Thu đắc mang trung ta tử nhàn).
 
 Lão nhân Vân Am thường sớ giải hai bài kệ này, hết lời khen ngợi, bảo  rằng cơ phong của Sư không kém ngài Anh Thiệu Vũ. Sau Sư xuất thế ở chùa  Ðại Dữu Vân phong. Không biết cuối đời Sư ra sao.
 |