Top Book
Chùa Việt
Bài Viết

Sách Đọc (22)


Xem mục lục

Con người giống như hoa sen.

Đó không phải là một sự ví von của một nhà văn, một triết gia, một nhà khoa học lỗi lạc cách đây năm, bảy thế kỷ. Đó làý nghĩcủachính Đức Phật vào buổi bình minh của nhân loại, trước khi Đức Phật quyết định nói pháp, để từđó mà có Phật giáo.

“Sau khi Đi Phm Thiên ln th ba cu thnh Đc Pht thuyết pháp, vi lòng t bi, ngài nhìn chúng sanh thế gian bng đôi mt ca mt v Pht. Ngài thy hng ít nhim ô và hng nhiu nhim ô, có hng thông sáng có hng ti tăm, có hng tánh tt có hng tánh xu, có hng d dy có hng khó dy, có sít người thy s nguy him ca nhng hành đng sai lm và ca tái sanh.

“Cũng như trong đm sen, sen xanh, sen hng, sen trng.Có mt s sen mc lên trong nước, sng trong nước, không vượt lên khi mt nước.Có mt s sen, sanh trong nước, ln lên trong nước và vươn ti mt nước.Có mt s sen, sanh trong nước, ln lên trong nước và vươn lên khi mt nước, không b nước làm ướt.Cũng vy, Thế Tôn nhìn quanh thế gii vi Pht nhãn thy có nhng hng chúng sanh như vy.

“Vi cái nhìn y, Đc Pht tuyên b:

“Cánh ca vô sanh bt tđãđược m ra cho tt c chúng sanh,

Hãy đ cho nhng ai có tai mun nghe đt trn nim tin tưởng.

Với cái nhìn tất cả chúng sanh đều là hoa sen, dù còn dưới bùn, sống ở trong nước, vươn tới mặt nước hay đã vượt ra ngoài không khí, Đức Phật đã quyết định thuyết pháp. Phật giáo đã cóởđời từ cái nhìn ấy cho đến hôm nay.

Quá trình phát triển của sen, từ khi còn dưới bùn cho đến khi nở hoa trọn vẹn, là con đường đi đến sự bất tử: con đường bất tửđược gọi làđạo Phật, đãđược giới thiệu cho thế gian kể từ hôm ấy.

Con người giống như hoa sen nghĩa là con người là một quá trình phát triển những khả năng chân thiện mỹ tiềm ẩn trải qua nhiều giai đoạn đến khi hoàn tất là một con người mà chân thiện mỹ nở hoa trọn vẹn.

Sau đây chỉ là một vài cảm tưởng của một con người thường sống gần hoa sen. Trong vườn y luôn luôn có một ao sen nhỏ, dùtự tay y trồng, nhưng làm biếng để mặc cho trời đất, chẳng bao giờ săn sóc.

Hoa sen không bao giờ mọc một mình, không bao giờ nở hoa một mình.

Ngay từ tầng thấp nhất, dưới bùn đất, rễ sen đan kết với nhau. Nhổ một lá và hoa sen, chúng ta không biết rễ nó lan đến đâu, và cũng một rễấy mọc lên bao nhiêu ngó sen, bao nhiêu hoa sen. Ban đầu trồng một bụi sen chỉ một lá và một nhúm rễ, vài tháng sau chúng ta có cả một ao sen. Có vẻ như chúng có chung một rễ.

Con người ở tầng thấp nhất cũng thế. Những cuộc đời, những thân phận, những cội rễ bản năng, những khổđau, đan kếtvới nhau trong cùng một sự sống sơ khai bịđèép vàđày đọa. Nhưng đã là còn người tức đã là những ngó sen, đã vượt ra khỏi bùn đấtvà nằm trong nước.Một mặt, bùn đất kéo xuống, áp lực của nước ép xuống; mặt khác, chúng cũng tự thân biết vươn lên.Những cây sen gồm thành một quần thể, khởi từ bùn và ngoi lên trong nước.Chúng cùng chung một hoàn cảnh, cùng một quần thể, cho nên khi nói về sen, chúng ta phải dùng chữ“chúng”. Con người với thân phận chung của nó cũng tạo thành một quần thể, mà chúng ta gọi là“chúng sanh”.

Vươn lên đâu? Trên kia là hơi ấm vàánh sáng thu hút. Và ngoài kia là tự do của không khí. Để thành tựu mình, để là một với ánh sáng, tự do, cái đẹp, sự tinh khiết và hương thơm của sự trọn vẹn.

Sen không bao giờ vươn lên một mình, nở hoa một mình. Quá trình trong nước nó không ở một mình.Chung quanh là những ngó sen khác cùng sẻ chia một thân phận làm người. Ngay cảđóa sen nở sớm nhất, vĩđại nhất làĐức Phật, ngài cũng được xưng là bậc tối tôn trong loài hai chân (Nhân trung tôn), bậc tối tôn trong tất cả chúng sanh (Chúng trung tôn)… Sen không bao giờ nở giữa hư không, gốc rễở trong không khí. Sen nào cũng từ bùn đất và nước, từ thân phận con người.

Bằng sự kiên trì, nhẫn nhục, bằng khổđau, bằng đam mêđối với tự do của không khí và sự rực rỡ của ánh sáng, bằng tính cách anh hùng và bằng sự hứa hẹn với những cây sen khác ở chung quanh, chúng tiếp tục vươn lên. Cho đến ngày ra ngoài không khí.

Trong không khí đã có thể nhìn thấy một búp sen rất nhỏ. Trong sự tương tác với không khí, nắng ấm và ánh sáng, chúng lớn thêm và nở thành những đóa hoa sen. Những đóa hoa sen như là sự hiện thân của chân thiện mỹ giữa đời.

Hoa sen cũng như con người, là quá trình vươn lên của một số phận, một số phận trong đồng phận chung của loài người. Số phận nằm trong bùn đất, tiếp xúc tương tác với bùn đất và những rễ sen khác để vươn lên trong nước. Ở trong nước, nó thoát khỏi dần sức hút của đất, tương tác với nước, với những nhánh sen khác, với hơi nóng vàánh sáng bên trên để vươn lên khỏi mặt nước. Nó lặng lẽ đi lên.Lặng lẽđến độ anh hùng trong sự tương tác lợi mình lợi người với chung quanh. Lặng lẽ như một lời hứa thiêng liêng với toàn bộ vũ trụ.Lặng lẽ như một số phận thiêng liêng gom hết những khổ đau và sức mạnh của vũ trụ.

Cuối cùng nó nở hoa gần như cùng thời với những hoa sen khác, làm nên một vụ mùanở hoa của chân thiện mỹở thế gian. Giờđây, bùn đất ẩm ướt đã rớt lại sau lưng, số phận của nó là số phận của ánh sáng trí huệ, hương thơm của từ bi, và thân xác nó – cánh, nhụy, hạt… – là phương tiện để kêu gọi một mùa hoa trong một chu kỳ mới.

Con người cũng thế, sự nở hoa của những khả năng tiềm tàng mànó cưu mang suốt cuộc làm người là sự thành tựu vinh quang của số phận nó. Bởi vì số phận con người không phải là chìm dưới bùn đất khổđau, vùng vẩy trong ngục tù của nước không lối thoát. Mà số phận đích thực của con người làánh sáng ( của trí huệ), sựấm áp (của từ bi), tự do vô ngại ( của giải thoát), thanh tịnh và an vui (của thường, lạc, ngã, tịnh). Sự chuyển hóa, sự thăng hoa của số phận một người cũng là sự thăng hóa thăng hoa của tất cả mọi chúng sanh, vì nó có cùng một thân phận chung bùn đất với tất cả chúng sanh và có cùng một vinh quang chung của tất cả chúng sanh.

Ca ngợi con người và hoa sen không chỉ là tôn vinh sự chiến thắng vinh quang sau cùng của chúng, mà còn là ca ngợi sự kiên nhẫn, chịu đựng, gian khổ khó khăn, ý chí vươn lên không bỏ cuộc và sựđồng hành anh hùng của chúng. Ca ngợi con người và hoa sen không chỉ nhằm đến tương lai huy hoàng của chúng, mà còn là tôn vinh quá khứ nhọc nhằn đầy lầm lỗi của chúng, đến độ quá khứ là quá khứ của và trong tương lai, và tương lai hiện hữu trọn vẹn trong quá khứ.

Còn ca ngợi hơn nữa là sự chiến thắng của con người và hoa sen – vươn lên khỏi mặt nước và nở hoa – không bao giờ là chiến thắng một mình.Y như chúng nhẫn nhục chờđợi nhau, ngầm hẹn với nhau, để nở cùng một ngày, nở hết trong một mùa của thời gian, một mùa vũ trụ.

Sự vì hoa khác mà nở, sự có mặt đồng nghĩa với sự cho đi, đã làm nên một mùa hoa sen trùng trùng của vũ trụ, vũ trụ Hoa Nghiêm:

“Trn trn sát sát Như Lai

Chúng sanh mi người mi có hoa sen

Hoa là bn tánh t nhiên 

Bao hàm thiên đa phương viên cùng hng

Ai ai đt giđng đường 

Mi người mi có minh châu trong nhà

Mùa xuân vn th hoa khai

Cành cao càng thp vy hòa chng nên “

(Thiền sư Chân Nguyên – Thiền tông bản hạnh)

Xem mục lục