Top Book
Chùa Việt
Bài Viết

Sách Đọc (30)


Xem mục lục

Khi tập san Nghiên Cứu Phật Giáo Thừa Thiên Huế “hóa thân” thành phụ bản nghiên cứu Pháp Luân, thì từng phần của dịch phẩm này được ban biên tập chọn đăng. Đây là khoảng thời gian thơ mộng nhất của tôi – tôi được sống trong vòng tay dắt dìu của nhiều vị thầy hạnh lành bay xa trong khắp cõi Phật cõi đời – và Tam Bảo của tôi hiện giờ là tiếng chim vi vu của những sáng sương mai, là ánh trăng vằng vặc của những đêm trời thu xanh ngát và lời Phật dạy ngỡ như là tiếng gió reo trên hàng dâm bụt của chùa Lá An Phú Đông (bây giờ là chùa Phổ Quang) đang khởi duyên cùng sương khuya tựa bầy hạc trắng bay vào thi tưởng xứ, nơi mà một thuở tôi về đây tá túc để vào Già Lam học Phật. Sau đó, phụ bản nghiên cứu Pháp Luân lại hiện thân là tập san “NGHIÊN CỨU PHÁP LUÂN”, thì bản dịch này đã không thể tiếp tục nữa.

Một thời của hoa lá, của kệ kinh, của nâu sồng cư sĩ. Một thời của thi ca, của học tập miệt mài; một thời của ngữ ngôn ca múa, một thời của những hoan hỷ cúng dường cho sương, cho khói và, một thời của những cái thấy không thể viết thành lời. Thế rồi tôi đã bỏ đi, tưởng sẽ không bao giờ biết được, thấy được “bóng đời tâm hiện” của mình.

Tôi đi như thác ghềnh dọc ngang trăm cõi, có khi vào biển lớn ngậm ngùi, có khi sa chân nơi vũng lầy u tối, có khi dìm mình trong hạt bụi xanh rêu… Mười lăm năm ra đi và bây giờ trở lại, tóc đã pha sương, còn thầy tôi thì vẫn hớn hở đầu tròn. Về và nhớ lại kiếp xưa nhẹ tênh một niệm, chớ đâu như bây giờ khập khễnh nặng nề. Thế thì bản dịch hoàn thành. Một lần nữa, xin cúng dường cho sương cho khói, và
Cúng dường cho những ai đã xô ngả mộng du. Xin
bộc bạch rằng:

Có khi tôi ghé cửa chùa
Thấy em tôi ngỡ kiếp nào là Sư
Có khi tôi ghé nhà thờ
Nhớ em xuống tóc thuở chờ Chúa Cha
Nhà thờ am tự chia xa
Ở trong ngôn ngữ hóa ra muộn màng
Tôi về tôi học Phạn văn
La Tinh Hy Lạp ngại ngần hôn nhau
Một cô hai gái biển dâu
Hai cô một gái dạt dào sử xanh
Có khi suối nhớ cội nguồn
Thẩn thờ mộng sử diễn tuồng biển dâu
Chiều mây rũ tóc gội đầu
Phất phơ giọt nắng vào tu du hồng
Mượn lời góp gió đùa bông
Bàn chân mất dấu trên bồng bềnh thu.

Pháp Hiền Cư Sỹ
Trọng Thu, Quý Tỵ niên

Xem mục lục