VƯỢT RA KHỎI GIỚI HẠN
Trong đời sống của mỗi người, có lúc ta phải theo đuổi sự phát triển trên bình
diện hình tướng. Đây là lúc bạn phấn đấu để vượt qua những giới hạn như sức
khỏe hay tiền bạc, hay khi thu nhận một kỹ năng hay kiến thức mới, hay qua
những hoạt động sáng tạo mà bạn đưa vào thế giới này một cái gì mới mẽ làm
đẹp cho cuộc sống của bạn và cuộc sống của những người chung quanh. Có thể
đó là một bản nhạc, một bức tranh, một cuốn sách, một dịch vụ, một chức năng,
một tổ chức hay một doanh nghiệp được lập nên để bạn đóng góp phần mình vào
xã hội.
Khi bạn có mặt, khi bạn chú tâm hoàn toàn vào phút giây hiện tại, thì sự Có
Mặt đó sẽ đi vào và chuyển hóa những công việc mà bạn làm. Bạn sẽ có thêm
sức mạnh và chất lượng trong công việc. Khi bạn có mặt thì những gì bạn đang
làm không phải là một phương tiện để bạn đạt đến một mục đích (tiền bạc, danh
vọng, hay sự thành công) mà qua đó, bạn tìm thấy sự thỏa mãn, sự toàn vẹn; qua
đó bạn có niềm vui và sự sống động trong công việc. Dĩ nhiên bạn không thể có
mặt trừ khi bạn thân thiện với phút giây hiện tại. Đó là cơ sở cho hoạt động vừa
có tính hiệu quả vừa không bị ô nhiễm bởi tiêu cực.
Hình tướng có nghĩa là giới hạn. Ở đây ta không chỉ trải nghiệm những giới
hạn của hình tướng mà còn phải phát triển nhận thức để vượt lên những giới hạn
của hình tướng. Một số giới hạn có thể vượt qua ở bên ngoài. Nhưng cũng có
những giới hạn mà ta phải học để chấp nhận nó, và chỉ có thể vượt qua nó ở bên
trong. Mỗi người chúng ta, ai rồi cũng sẽ phải đối diện với nó. Những giới hạn
đó, hoặc là bủa vây bạn trong những phản ứng đầy tính bản ngã, tức là bạn cảm
thấy cực kỳ bất hạnh, hay bạn có thể vượt qua nó bằng con đường bên trong,
bằng cách chấp nhận những gì đang có mặt một cách vô điều kiện. Đó cũng là lý
do những giới hạn đó xuất hiện trong đời bạn, để dạy cho bạn bài học chấp nhận
này. Trạng thái chấp nhận vô điều kiện của nhận thức mở ra cho bạn chiều không
gian trực diện, đó là chiều sâu trong đời sống của bạn. Từ chiều không gian đó
mà sẽ có nhiều thứ có thể đi vào thế giới này, những thứ rất có giá trị, mà trước
đây chưa từng được biểu hiện. Nhiều người chấp nhận được những giới hạn rất
ngặt nghèo và trở thành những bậc thầy về tâm linh hoặc là các nhà trị liệu.
Nhiều người khác làm việc không kể gì đến bản thân mình để mang lại một tác
phẩm đầy sáng tạo trong đời sống, hay làm giảm nỗi đau của con người.
Vào cuối thập niên 70, ngày nào tôi cũng đi ăn trưa với một hai người bạn ở
một quán ăn thuộc trung tâm sinh viên của Đại học Cambridge tôi đang theo học.
Có một người đàn ông đi xe lăn cũng thỉnh thoảng đến ngồi ở bàn bên cạnh; ông
thường có ba, bốn người đi theo cùng. Một ngày kia, khi ông ngồi ở bàn đối diện
với chiếc bàn của tôi, tôi không thể nào ngăn mình khỏi việc nhìn ông ta chăm
chú, và tôi cảm thấy rúng động bởi những gì tôi nhìn thấy. Người ông gần như tê
liệt hoàn toàn, thân người rất gầy yếu, đầu thì luôn cúi gục về phía trước. Một
trong những người đi theo ông rất cẩn thận đút thức ăn vào miệng cho ông, có
nhiều thức ăn vung vãi rơi xuống một chiếc đĩa nhỏ do một người khác giữ ở
dưới cằm ông. Thỉnh thoảng ông thều thào một vài chữ rất khó nghe và một
người khác cúi người ghé sát tai vào miệng ông để lắng nghe; và lạ thay người đó
lại diễn đạt được những gì ông muốn nói.
Sau đó tôi có hỏi người bạn của tôi và biết rằng ông là giáo sư toán ở một
trường đại học và những người đi cùng với ông là những sinh viên đã tốt nghiệp.
Ông bị một căn bệnh về thần kinh khiến cho các bộ phận trên cơ thể dần dần bị tê
liệt. Ông chỉ sống được nhiều nhất là 5 năm nữa thôi. Đây có lẽ là một trong
những số phận bi thảm nhất đối với một con người.
Sau đó vài tuần, khi tôi đang bước ra khỏi tòa nhà thì ông lăn xe đến và khi
tôi giữ giúp cánh cửa để ông lăn xe vào thì mắt tôi chạm phải mắt ông. Tôi ngạc
nhiên thấy rằng đôi mắt ông rất sáng và trong. Chẳng có dấu vết gì của một con
người bất hạnh. Tôi biết ngay là ông đã từ bỏ tất cả sự chống đối và sống với sự
chấp nhận hoàn toàn tình trạng sức khỏe của ông.
Vài năm sau, khi đang mua một tờ báo, tôi ngạc nhiên thấy hình ông ở trang
nhất một tạp chí quốc tế rất nổi tiếng. Không những ông vẫn còn sống, mà ông đã
trở thành một nhà vật lý lý thuyết hàng đầu thế giới. Tên ông là Stephen
Hawking. Trong bài báo, ông có nói một câu rất hay, khẳng định những gì tôi đã
cảm nhận về ông vài năm trước đó khi tôi nhìn vào mắt ông: "Tôi như thế là quá
hạnh phúc, chẳng còn mong muốn gì hơn những gì tôi đang có".