Top Book
Chùa Việt
Bài Viết

Sách Đọc (37)


Xem mục lục

Kính tặng những ai gõ cửa

Xin dắt tôi từ cõi giả đến cõi CHÂN,

Xin dắt tôi từ chỗ tối tăm đến nơi ÁNH SÁNG,

Xin dắt tôi từ cõi chết đến nơi SỐNG ĐỜI ĐỜI.

Đức tính đầu tiên trong bốn đức tính là Phân Biệt; thường thì người ta hiểu đức tính này như là sự phân biệt giữa cái thật và cái giả mà nó đưa con người vào Đường Đạo. Hiểu như thế đúng nhưng sâu hơn nữa. Phẩm chất Phân biệt phải được thực hành, không phải chỉ lúc mới bước vào Đường Đạo mà thôi, mà ở mỗi bước đi trên đó mỗi ngày cho đến hết con Đường Đạo. Con bước vào Đường Đạo vì đã học được rằng chỉ có trên đó con mới tìm được những điều giá trị. Người không hiểu biết thì làm lụng để được giàu sang và quyền thế, nhưng những sự giàu sang và quyền thế này chỉ kéo dài nhiều lắm một đời mà thôi, bởi thế chúng không thật. Có nhiều sự việc lớn lao hơn những sự giàu sang và quyền thế này. Những sự việc đó có thật và lâu bền; một khi con đã thấy những sự việc này, con sẽ không còn ham muốn những cái kia nữa.

Trên thế gian này chỉ có hai hạng người: hạng hiểu biết và hạng không hiểu biết; và chính sự hiểu biết này mới là điều đáng kể; Tôn giáo và chủng tộc của một người không phải là điều quan trọng; điều thật sự quan trọng chính là sự hiểu biết này, hiểu biết về Cơ Trời đối với con người. Vì Thượng Đế có một Thiên Cơ, và Thiên Cơ đó là sự tiến hóa. Khi người nào đã trông thấy Thiên Cơ và thật sự hiểu nó, họ không thể không làm việc cho nó, hòa mình làm một với nó, vì nó vinh quang và đẹp đẽ vô cùng. Thế nên, vì đã hiểu, họ sẽ thuận theo lẽ Trời, quyết tâm làm lành lánh dữ, phục vụ cho sự tiến hóa chứ không phải vì ích kỷ.

Nếu họ thuận theo lẽ Trời là họ hợp nhất với chúng ta, dù họ tự cho mình là người Ấn Giáo, Phật Giáo, Thiên Chúa Giáo hay Hồi Giáo, dù họ là người Ấn Độ hay người Anh, người Trung Hoa hay người Nga cũng vậy. Những người nào thuận theo lẽ Trời thì biết tại sao mình thuận theo như vậy và mình phải làm gì, và họ sẽ cố gắng thi hành nó. Còn những người khác thì không biết họ phải làm gì, và vì thế họ thường hành động rồ dại. Họ cố tìm những con đường mà họ nghĩ rằng sẽ đem hạnh phúc cho chính mình chứ không hiểu rằng Tất cả chỉ là Một, và do đó chỉ có cái Trời muốn mới có thể thật sự đem lại hạnh phúc cho mọi người. Họ theo đuổi cái giả thay vì cái thật. Ngày nào mà họ chưa biết phân biệt hai điều trên thì ngày đó họ chưa thuận theo lẽ Trời. Cho nên Phẩm chất Phân biệt là bước đầu tiên.

Ngay cả khi lựa chọn thực hiện, con vẫn phải nhớ rằng điều thật và điều giả có muôn hình vạn trạng, con vẫn phải chọn lựa giữa điều phải với điều trái, điều quan trọng với điều không quan trọng, cái hữu ích, với cái vô ích, điều chân thật với điều giả dối, điều ích kỷ với điều vô tư lợi.

Giữa điều phải và điều trái không khó để lựa chọn vì những người muốn theo Thầy đã nhất quyết làm đúng với mọi giá. Nhưng con người và xác phàm là hai cái khác nhau, và ý chí của con người không phải lúc nào cũng là ý muốn của xác thân. Khi xác thân của con muốn điều gì, con hãy ngừng lại và suy nghĩ xem có thực sự là con muốn cái đó chăng. Bởi vì con là Thượng Đế, và con chỉ muốn điều nào Thượng Đế muốn mà thôi, nhưng bạn phải đào sâu vào nội tâm để tìm ra Thượng Đế ở trong con và lắng nghe lời Ngài nói, đó mới là lời nói của con. Đừng nhầm lẫn các thể của con là chính con, thể xác cũng như thể víathể trí của con không phải là chính con đâu. Trong ba thể này, cái nào cũng tự xưng là con để mong đạt được điều nó muốn. Nhưng con phải biết rõ chúng và biết rằng con là chủ của chúng.

Khi có việc phải làm thì thể xác muốn nghỉ ngơi, muốn đi dạo chơi, muốn ăn uống; và người không sáng suốt sẽ tự bảo mình: “Tôi muốn làm mấy việc này và tôi phải làm chúng”. Nhưng người hiểu biết sẽ bảo: “Điều này thể xác tôi muốn chứ không phải là tôi muốn, nó phải chờ đã”. Thường thường khi có dịp phải giúp đỡ ai thì thể xác nghĩ rằng: “Việc đó làm cho tôi bực mình quá, thôi để người khác làm đi”. Nhưng con sẽ trả lời với thể xác rằng: “Ngươi không được cản ta làm việc phải”.

Thể xác là con thú của con, là con ngựa để con cưỡi. Vậy con phải đối đãi với nó tử tế và săn sóc nó cho kỹ lưỡng; đừng bắt nó làm việc quá sức, phải nuôi nó đàng hoàng bằng thức ăn và thức uống tinh khiết mà thôi, và luôn luôn giữ nó thật sạch sẽ, không một mảy may dơ bẩn. Vì nếu không có một thể xác hoàn toàn tinh khiết và mạnh khỏe, con sẽ không kham nổi công việc tập luyện khó nhọc, không thể chịu đựng được sự cố gắng không ngừng. Nhưng con luôn phải kiểm soát xác thân của mình chứ đừng để nó sai khiến.

Thể Vía có sự ham muốn riêng của nó, cả hàng chục thứ, nó muốn con giận hờn, muốn con nói những tiếng nặng nề, muốn con ganh tị, tham lam tiền bạc, mong đoạt của thiên hạ, làm con thối chí ngã lòng. Nó muốn tất cả những điều đó, và còn nhiều điều khác nữa, không phải vì nó muốn hại con, mà vì nó thích những rung động mạnh bạo và thay đổi chúng liên tục. Nhưng trong những điều trên con không thích điều nào cả, và vì vậy con phải phân biệt giữa ý muốn của con với ý muốn của Thể Vía bạn.

Thể Trí của con ưa thói kiêu căng chia rẽ, ưa vị kỷ chứ không vị tha. Dù khi con đã xoay Thể Trí con ra khỏi sự vật trần gian, nó vẫn cố giữ tính ích kỷ, làm sao cho con nghĩ đến sự tiến hóa riêng của con thay vì phải nghĩ đến công việc của Thầy và giúp đỡ kẻ khác. Khi con thiền định, nó sẽ cố làm sao cho con nghĩ đến nhiều việc khác mà nó thích, thay vì một vấn đề duy nhất mà con đang muốn suy tư. Con không phải là Thể Trí này đâu, nhưng nó là của con để con dùng; thế nên Phẩm chất Phân biệt lại là điều cần thiết thêm ở đây. Con phải luôn cảnh giác, nếu không con sẽ thất bại.

Giữa điều phải và điều trái, Huyền Bí Học không chấp nhận sự thỏa hiệp. Con phải làm điều phải và không được làm điều trái với mọi giá, dù cho những người không hiểu biết có nghĩ gì hoặc nói gì. Con phải nghiên cứu sâu xa những định luật bí ẩn của Tạo Hóa, và khi con đã rõ, thì con hãy xếp đặt cuộc sống của mình cho phù hợp với những định luật này, nhớ luôn luôn sử dụng lý trílương tri.

Con phải phân biệt giữa điều quan trọng và điều không quan trọng. Hãy cứng rắn như đá khi phải áp dụng cho điều phải và điều trái, hãy luôn luôn nhường cho kẻ khác những sự việc không quan hệ. Con phải luôn luôn dịu dàng, tử tế, biết điều và thuận thảo, để kẻ khác có trọn quyền tự do như con đã cần cho chính mình vậy.

Con hãy cố gắng xem xét việc nào đáng làm; và hãy nhớ rằng không nên xét đoán sự việc theo bề ngoài. Một việc nhỏ mà có ích trực tiếp cho công việc của Thầy thì đáng làm hơn một việc lớn mà thế gian gọi là tốt. Chẳng những con phải phân biệt cái nào có ích và cái nào vô ích, mà phải phân biệt giữa cái có ích nhiều với cái có ích ít. Cho kẻ nghèo ăn là một việc tốt, cao quí và hữu ích; nhưng nuôi dưỡng linh hồn họ lại là việc cao quý và hữu ích hơn nữa. Bất cứ người giàu nào cũng nuôi được xác thân, nhưng chỉ có người hiểu biết mới nuôi dưỡng được linh hồn. Nếu con đã hiểu biết rồi thì bổn phận của con là phải giúp kẻ khác giác ngộ.

Dù con đã rất khôn ngoan, con vẫn còn phải học thêm nhiều điều trên Đường Đạo. Nhiều đến nỗi con cũng cần phải sử dụng Phẩm chất Phân biệt ở đây để suy nghĩ kỹ càng điều nào đáng học hỏi. Mọi sự hiểu biết đều là hữu ích, và một ngày kia con sẽ có tất cả mọi sự hiểu biết. Nhưng khi con chỉ biết có một phần, con hãy chú ý đến nó, phần ấy là phần hữu ích nhất. Thượng Đế vốn Minh Triết và Từ Ái; con càng minh triết thì Ngài càng hiện rõ nơi con. Vậy con phải học hỏi, nhưng trước tiên phải học điều nào để có thể giúp đỡ được người khác, điều đó sẽ giúp con nhiều nhất. Con hãy bền chí học hỏi, không phải để người đời nghĩ rằng con thông hiểu sâu rộng, cũng không phải để hưởng hạnh phúc của sự thông hiểu, mà vì chỉ có người thông hiểu mới có thể giúp đời một cách khôn khéo. Dù con rất có chí lớn giúp đời, nhưng nếu con dốt nát thì thậm chí có thể làm hại nhiều hơn lợi.

Con phải phân biệt sự chân và sự giả; con phải tập sao cho chân chính trong tư tưởng, lời nói và hành động. Trước nhất là trong tư tưởng, và điều này không dễ, vì trong đời có biết bao tư tưởng sai lầm, biết bao điều dị đoan khờ dại, và không một người nào bị nô lệ chúng mà có thể tiến bộ được. Do đó con chớ nên vịn vào một tư tưởng nào đó chỉ vì có nhiều người khác đã vịn vào nó, cũng đừng vì thiên hạ đã tin nó hàng mấy thế kỷ rồi, hoặc vì nó đã được ghi trong một quyển sách nào đó mà người đời cho là Thánh Kinh. Con phải tự mình suy tưởng sự việc và tự mình phán đoán xem nó có hợp lý không. Con hãy nhớ rằng dù cho có cả ngàn người tán thành cho một sự việc, mà nếu họ không biết gì về sự việc đó thì ý kiến của họ kể như vô giá trị. Ai muốn bước đi trên Đường Đạo phải tập tự mình tư tưởng, vì dị đoan là một trong những tai hại lớn nhất trên thế gian, một trong những xiềng xích tự con phải hoàn toàn xa lánh nó.

Tư tưởng của con về người khác phải chân thật; con không được nghĩ điều gì về kẻ khác mà con không biết rõ. Đừng tưởng rằng người ta luôn nghĩ đến con. Nếu có người nào làm một điều gì đó mà con nghĩ rằng sẽ có hại cho mình, hay nói một điều gì đó mà con nghĩ rằng ám chỉ mình thì con chớ vội cho rằng: “Họ muốn hại mình”. Rất có thể họ chẳng hề nghĩ gì đến con cả, vì mỗi tâm hồn đều có những lo lắng riêng của họ và chỉ suy nghĩ nhiều nhất về chính họ mà thôi. Nếu có ai nói giọng giận dữ với con, chớ nghĩ: “Họ ghét mình, muốn hại mình”. Có thể là một người hay một việc nào khác đã làm họ giận dữ, rồi tình cờ gặp con nên trút cơn giận lên con. Họ đang hành động điên cuồng, nhưng con không nên vì vậy mà nghĩ sai cho họ.

Chừng nào con làm đệ tử của Thầy rồi, con luôn có thể thử xem tư tưởng của mình có chân chính hay không bằng cách so sánh nó với tư tưởng của Thầy. Vì đệ tử đã hợp nhất với Thầy nên chỉ cần đặt tư tưởng của mình kề bên tư tưởng của Ngài là thấy ngay có phù hợp hay không. Nếu nó không phù hợp, thì tư tưởng của đệ tử là sai và phải thay đổi nó ngay, vì tư tưởng của Thầy vốn trọn lành, vì Ngài hiểu biết tất cả. Những người nào chưa được Ngài thu nhận làm đệ tử thì không thể làm được việc này hoàn toàn; nhưng họ có thể tự giúp mình bằng cách thường ngưng lại và tự hỏi: “Thầy sẽ nghĩ sao về việc này? Thầy sẽ nói hay sẽ làm gì đối với hoàn cảnh này?”. Vì vậy con đừng bao giờ làm, hoặc nói, hoặc nghĩ điều gì mà bạn không thể hình dung được Thầy cũng đang làm, hay đang nói, hoặc đang nghĩ như vậy.

Lời nói cũng phải ngay thật, chính xác và không phóng đại. Đừng bao giờ gán cho người khác với nguyên do nào, chỉ có Thầy mới biết họ nghĩ gì, và có thể họ hành động vì lý do nào đó mà con chưa bao giờ nghĩ đến. Nếu con nghe câu chuyện nói xấu về ai, con chớ nên thuật lại, câu chuyện đó có thể không đúng sự thật, mà dù nó có đúng đi nữa, tốt hơn là đừng nói gì cả. Hãy suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi nói, vì e rằng con sẽ nói không đúng sự thật.

Phải thành thật khi hành động: đừng bao giờ ngụy tạo mình thành ai đó giỏi hơn chính mình, vì mọi sự ngụy tạo đều là một cản trở, nó không cho ánh sáng trong sạch của chân lý soi thấu lòng con như ánh sáng mặt trời rọi xuyên qua mảnh kính trong trẻo.

Con phải phân biệt giữa cái ích kỷ với cái vị tha. Bởi tính ích kỷ có rất nhiều hình thức, nên khi con nghĩ con đã diệt được nó trong một hình thức này thì nó lại nổi lên dưới một hình thức khác cũng mạnh mẽ không kém. Nhưng dần dần tư tưởng lo giúp đỡ kẻ khác sẽ choán cả tâm trí con đến nỗi không còn chỗ nào, lúc nào để con nghĩ đến con nữa.

Con phải phân biệt một cách khác nữa. Phải tập nhận rõ Đức Thượng Đế ngự trong mọi người, mọi vật, dù cho bề ngoài người ấy hay vật ấy có xấu xa đến đâu đi nữa. Con có thể giúp đỡ những người anh em của mình nhờ cái mà con có chung với họ, đó là Sự Sống Thiêng Liêng. Hãy tìm cách đánh thức Sự Sống đó trong người của họ, và tìm cách kêu gọi Sự Sống đó trong người họ; như vậy con sẽ cứu được họ ra khỏi sự sái quấy.

Xem mục lục