Top Book
Chùa Việt
Bài Viết

Sách Đọc (14)


Xem mục lục

TRƯỚC THỀM CHÁNH ĐIỆN

 

Tôi noi theo con đường đưa đến tu vin Chakpori, tu vin này va là mt đo vin va là mt trường y khoa có tiếng là k lut rt cao. Tôi đi b vượt qua my cây s đường trường dưới ánh sáng bình minh mi lúc càng t rng. Đến ngoài cng ln đưa vào sân mt tin ca tu vin, tôi gp hai thiếu nhi khác cũng như tôi đến xin được thu nhn. Chúng tôi nhìn nhau mt cách dè dt, nhưng không ai nói vi ai mt li nào. Chúng tôi đnh bng là hãy t ra lch s vi nhau nếu chúng tôi s cùng th hun trong mt tu vin.
Chúng tôi gõ c
a mt cách e dè trong mt lúc nhưng không ai tr li. Mt bn đng cnh ng ca tôi luc y cúi xung lượm mt viên đá ln đp vào ca cng đ làm cho người ta chú ý. Mt v sư sãi xut hin, tay hươi mt cây gy: Chúng tôi s st đến ni tưởng chng như cây gy to ln bi phn. Mt sư sãi ct tiếng hi:
- Chúng bây mu
n gì, lũ tiu qu? Chúng bây tưởng rng tao không có vic gì làm khác hơn là phi m ca cho nhng lũ tiu yêu như ti bây sao?
Tôi đáp:
- Chúng tôi mu
n tr nên tu sĩ.
- A! Tu sĩ? T
i bây ging như lũ kh thì đúng hơn. Hãy đng đi ti đây, v Chưởng Môn đoàn Sơ Cơ tiếp chúng bây khi nào Người có thi gi.
Cánh c
a ln đóng sm li rt mnh, và mt bn đng đi vi tôi vô ý đng gn bên suýt na b té ngã. Chúng tôi ngi xung đt vì đng lâu đã mi chân. Lác đác có vài người đã vào tu vin. Mt mùi đ ăn xào nu ngon lành t nhà bếp bay lt ra ngoài ca s và phng pht trong không khí, làm cho tôi cm thy như chu mt cc hình vì cơn đói bng mi lúc càng tăng. Ôi! Thc ăn ngon lành y tuy gn k mt bên, nhưng đng thi cũng li xa cách vi chúng tôi biết bao!
Sau cùng cánh c
a ln li m rng, và mt v sư sãi tác cao và gy m xut hin. Ông ta quát to:
- Lũ ti
u yêu, chúng bây mun gì đây, h?
- Chúng tôi mu
n tr thành tu sĩ.
Ông ta nói l
n:
- L
y tri, đi nay sao có chuyn l vy?
Ng
ười tu sĩ ra hiu cho chúng tôi bước vào bên trong bc tường rào ca tu vin. Người y hi chúng tôi là nhng th gì, chúng tôi là ai, và thm chí ti sao chúng tôi sinh ra đi đ làm gì!
Th
t không khó gì mà hiu rng chúng tôi không gây ra nơi người y mt n tượng tt lành nào c!
Ông ta nói v
i thiếu nhi đu tiên, người này t xưng là con ca mt người mc đng:
- Vô đây mau lên. N
ếu ngươi vượt qua được nhng cuc th thách, thì ngươi s được thu nhn.
K
ế đó ông ta nói vi người thiếu nhi kia:
- Còn th
ng kia? ... sao, mi nói gì? ... cha mi làm ngh đ t? A! đó là người hàng tht, mt người phm gii sát sinh và không tuân theo gii lut ca pht. Vy mà mi còn dám ti đây? Cút đi mau ko ta li cho mi ăn gy bây gi!
Nói xong ông ta nh
y ti chp ly thng nh, thng này thy thế nguy bèn quên c s mt nhc và c gng thu thp tinh thn. Nhanh như chp, nó quay đu tr li, phóng ra ngoài đường l và chy mt mch vt giò lên c, làm cho đường cát dy bi lên tng đt nh.
Ch
còn li mt mình tôi. Người tu sĩ quay li nhìn tôi vi cp mt hung tn và tôi cm thy s st đến ni chút na tôi đã ngt xi ngay ti ch! Ông ta bèn hươi gy mt cách hâm da và quát ln:
- Còn th
ng nh này! Mi là ai? ... A ha! Con mt v hoàng thân quc thích mà mun tr thành tu sĩ. Nhưng trước hết mi phi chng minh giá tr ca mi ti đâu, cùng nhng gì mi có trong bng. Đây không phi là ch ca nhng con nhà quý tc ương hèn, nhu nhược. Mi hãy lui li bn chc bước và ngi yên ti ch theo tư thế ngi thin cho đến khi có lnh mi. Cm không được ca quy chí đến mt si lông nheo!
Nói xong, ông ta lui gót đi ngay. Tôi l
ng l thu nht khăn gói và lùi li bn chc bước. Tôi ngi xung trong tư thế kiết dà theo như li dn. Tôi ngi yên như thế sut ngày không ca quy. Nhng cơn gió lc ht vào mình tôi nhng bi bm ca đường xá, ln ln cát bi đóng vào mình tôi. Cht tng đng nh trên hai bàn tay lt nga ca tôi, trên vai tôi và len li vào tóc tai ca tôi.
Khi ánh sáng m
t tri mi lúc càng yếu dn, tôi càng cm thy đói khát hơn, mt cơn khát nước như cc hình nó làm khô cung hng tôi: T lúc sáng sm đến gi tôi chưa ăn ung gì c. Nhng sư sãi trong tu vin rt đông, h đi qua li không ngt, nhưng không ai đ ý đến tôi.Vài con chó hoang thnh thong ngng li, đưa m vào mình tôi đ đánh hơi mt cách tò mò, ri li b đi. Mt đám tr nh đi ngang qua. Mt đa trong bn chúng không có vic gì làm, chc hn là nga tay, bèn ném vào mình tôi mt viên si trúng nơi màn tang, máu chy ròng ròng. Nhưng tôi vn không ca quy. Tôi đã quá s hãi. Nếu tôi tht bi trong cơn th thách này, cha tôi s không đ cho tôi tr v nhà và tôi s không biết phi đi đâu. Tôi không còn có th làm gì hơn là ngi yên, âm thm chu kh s vi các bp tht đau đn như rn và nhng khp xương tê cng.
M
t tri đã khut dng sau nhng dãy núi, và đêm ti đã đến. Các tinh tú chói lp lòe trên nn tri u ám. Hàng nghìn nhng ngn đèn nh thp bng bơ chiếu sáng các ca s ca nhng tu vin. Mt ngn gió lnh như băng đã dy lên: Tôi nghe tiếng gió rít lnh lùng và tiếng lá xào xc trên nhng cành liu cùng vi nhng tiếng đng làm thành bn nhc l lùng bí him ca ban đêm.
Dù vi
c gì đã xy ra, tôi vn ngi yên bt đng, vì hai lý do chính: Mt là vì tôi quá s hãi, và hai là t chi ca tôi đã quá tê cng đ có th c đng được. Khi đó, tôi nghe có tiếng dép đi trên đt cát: Tôi nhn ra đó là nhng bước chân ca mt ông lão đang ln mò tìm đường đi trong bóng ti. Mt bóng đen xut hin trước mt tôi, đó là mt v sư sãi già đã còng lưng và mt mi sau bao nhiêu đêm kh hnh. Nhng bàn tay ca người đã run, điu này không làm cho thn nhiên khi tôi thy ông ta làm đ nghiên chén trà cm nơi tay. Trong bàn tay kia, ông ta cm mt bát Tsampa, và đưa cho tôi luôn c hai th. Tôi vn ngi yên không c đng. Ông ta nói:
- Con h
i, hãy cm ly, vì con có quyn c đng trong nhng gi ban đêm.
Tôi bèn u
ng chén trà, và st món Tsampa vào cái chén riêng ca tôi. Ông lão li nói:
- Bây gi
con hãy ng đi nhưng khi tri hng sáng, con hãy ngi li trong tư thế cũ, vì đây là mt cuc th thách ch không phi là mt hình pht vô ích như con th ngh trong lúc này ch có nhng k nào vượt qua cuc th thách này mi có th được thu nhn vào dòng tu ca chúng ta.
Nói xong, ông lão c
m ly nhng chén bát và đi thng. Tôi bèn đng dy, vươn vai, dui thng tay chân, ri nm xung ngh lưng; tôi va nm nghiêng mt bên va ăn chén Tsampa. Qu tht là tôi đã quá kit sc. Sau khi ăn no, tôi kê cái gói áo đ gi đu và nm luôn dưới đt. By năm ca cuc đi tôi trên thế gian này tht là không được sung sướng chút nào. Cha tôi luôn t ra nghiêm khc trong mi vic, nghiêm khc mt cách kinh khng, tuy vy đây là ln đu tiên mà tôi ng xa nhà và sut ngày hôm đó tôi không h sa đi tư thế, hoàn toàn ngi yên bt đng và xác th b dày vò vì cơn đói khát. Tôi không biết ngày mai s đưa đến cho tôi cái s phn như thế nào, và người ta s bt tôi phi chu nhng điu gì na. Nhưng bây gi, tôi phi ng, ng dưới màn tri lnh lo, cô đơn, mt mình vi s s hãi bóng ti, mt mình vi s s hãi nhng ngày sp ti.
D
ường như tôi ch nhm mt được không bao lâu, thì tôi đã thc gic vì tiếng kèn thi vang tai. Tôi va m mt thì đã thy ánh bình minh phn chiếu trên nn tri đng sau nhng dãy núi. Tôi hi h thc dy và lin gi ly tư thế ngi thin. Trước mt tôi, c tu vin điu đã ln ln thc gic. Lúc đu nó ging như mt thành ph b đm chìm trong gic ng. Kế đó, mi tiếng đng nh đu tiên mi lúc càng tăng trưởng dn dn và tu vin tr thành n ào náo nhit như mt cái t ong vò v trong mt ngày mùa h. Khi mt tri ló dng, nhng toán sư sãi đu co sch bóng đi qua li trong nhng ca ca tu vin.
M
t tri càng lên cao, tôi càng cm thy tê but các khp xương, nhưng tôi không dám c đng; tôi không dám ng thêm, vì ch mt c đng nh là tôi đã tht bi và sau đó tôi biết đi đâu? Cha tôi đã nói rõ ràng: Nếu tu vin không bng lòng thu nhn tôi, thì cha tôi cũng s không nhn tôi tr v. Tng nhóm nh các sư sãi bước ra khi các gian nhà ca tu vin đ làm công vic hàng ngày. Vài thiếu niên đi ro ngoài sân; đôi khi chúng nó ly chân đá mt cái, ht văng cát bi bay mù mt và nhng viên si nh v phía tôi ngi, hoc chúng đua nhau tht ra nhng li thô b, tc tn, c ý nhm vào tôi làm mc tiêu. Thy tôi không đáp li, chúng chán nn b đi tìm nhng nn nhân khác d chc gho hơn. Mt ngày na li qua mau; ln ln mt tri li ng v tây và nhng ngn đèn bơ ca tu vin li được thp sáng. Trong giây lát, tôi đã ngi dưới ánh sao, vì đó là ngày thượng tun, trăng lên hơi mun.
Thình lình, tôi c
m thy lo s; hay là người ta đã quên tôi ri? Hay đây là mt cuc th thách, trong khi đó tôi phi chu nhn đói? Tôi không h c đng sut ngày hôm đó, mt ngày kéo dài vô tn, và s đó khát đã làm cho tôi mt nh. Thình lình, mt tia hy vng nhen nhúm trong lòng tôi và làm tôi mun nhy dng lên. Tôi nghe có tiếng chân đi và mt bóng đen tiến v phía tôi. Nhưng than ôi, đó là mt con chó ngao ln và đen đang kéo lê mt vt gì. Không mt my may chú ý đến tôi, nó vn tiếp tc đi thng, cũng không chút xót thương cho cái tình trng khó khăn ca tôi. Nim hy vng ca tôi bèn sp đ. Tôi cm thy mun khóc đ chóng li s yếu hèn đó, tôi bèn t nhc nh ly mình rng ch có đàn bà con gái mi di dt mà x s như thế.
Sau cùng, tôi nghe ti
ếng bước chân ca v sư già. Ln này, ông lão nhìn tôi vi đôi mt du hin và nói:
- Con h
i, đây là nhng đ ăn thc ung cho con, nhưng s th thách chưa phi là hết. Còn ngày mai na. Con hãy nh đng làm mt c đng nào, vì có nhiu người đã tht bi vào gi phút chót.
Nói xong, ông lão t
bit đi ngay. Trong khi v sư già nói chuyn, tôi ung chén trà bơ và mt ln na, st stampa vào cái bát riêng ca tôi. Mt ln na, tôi li nm dài dưới đt, tht ra cũng không sung sướng gì hơn đêm trước. Va nm tôi va suy ngh v cách đi x bt công này, tôi không còn mun làm tu sĩ na. Người ta không đ cho tôi có quyn đnh đot s phn ca tôi, chng khác nào như tôi là mt con la b bt buc phi trèo qua mt trin núi, thế thôi. Tôi ng thiếp đi trong cái ý nghĩ đó.
Ngày hôm sau, cu
c th thách bước qua ngày th ba. Khi tôi ngi dy theo tư thế ta thin, tôi cm thy yếu sc hơn mi ngày và đu óc tôi choáng váng. Tôi thy tu vin dường như xoay tít trong mt khi xa mù gm nhng tòa dinh óc, nhng màu mè sc s, nhng đm đ vi nhng núi non và nhng sư sãi quay cung ln ln vi nhau mt cách vô cùng hn đn. Tôi phi làm mt c gng phi thường đ vượt qua được cơn chóng mt đó. Tôi cm thy kinh hoàng vi ý ngh rng tôi có th tht bi sau khi đã chu tt c nhng s đau kh trong nhng ngày qua. Tôi có cm giác rng nhng tng đá mà tôi ngi trên, ln ln đã tr nên bén nhn cũng như dao ct, nó làm cho tôi đau nht nhng b phn nhy cm nht trong mình tôi.
Ngôi m
t tri dường như đng yên mt ch; ngày y kéo dài như vô tn. Nhưng sau cùng, ánh nng bt đu du bt, vng hng đã xung thp và ngn gió chiu đã thi pht phơ mt si lông chim do mt con chim én bay qua đã b rt li. Li mt ln na, nhng ánh đèn bơ đã ln lượt ni tiếp nhau thp thoáng qua khung ca s. Tôi thm nghĩ.
- "Tôi mong sau đ
ược chết trong đêm nay, tôi không còn chu đng được na."
Ngay lúc
y, cái bóng đen cao ln ca v chưởng môn Đoàn Sơ Cơ xut hin nơi khung ca. Ông ta nói:
- Con h
i, hãy li đây!
Tôi th
đng dy, nhưng hai chân tôi đã chay cng đến ni tôi phi nm dài trên mt đt. Người li nói:
- N
ếu con mun nm ngh, con có th li đây mt đêm na. Ta không th ch đi lâu hơn.
Tôi bèn h
i h thu lượm khăn gói và tiến li gn v Chưởng Môn vi mt bước đi khp khnh. Ông ta nói:
- Vào đây. Con hãy d
cuc l ti và sáng mai con hãy đến gp ta.
Bên trong tu vi
n, không khí rt m áp và mùi hương trm làm cho tôi cm thy khe mnh. Vì quá đói, giác quan nhy cm ca tôi cho tôi biết rng cách đó không xa chc có thc ăn no lòng, tôi bèn đi theo mt nhóm sư sãi hướng v phía tay mt. À, có đ ăn đây ri: Tsampa và trà bơ! Tôi ráng chen lên hàng đu dường như tôi đã quen làm như vy sut đi tôi!
Các s
ư sãi toan nm chp tôi khi tôi bò bn cn lung qua chân h đ đi ti trước nhưng vô ích; tôi đang mun ăn, và không có gì có th ngăn cn tôi được na. Sau khi đã ăn ung no lòng, tôi theo chân các sư sãi vào trong ni đin đ d cuc l. Tôi đã quá mt mi đ có th hiu biết nhng gì xy ra, nhưng không ai đ ý đến tôi. Sau cuc l, khi các sư sãi sp hàng mt đi ra ngoài, tôi mi ln ra phía sau mt cây ct ln, nm dài xung mt sàn bng đá, gi đu trên cái bc vi đng qun áo ca tôi và ng mt gic ngon lành.
Tôi đang m
ơ màng gic đip thì nhng tiếng đng chung quanh đánh thc tôi dy mt cách ph phàng. Có nhng ging nói tht lên:
- À, m
t con ma mi. Mt đa con nhà giàu. Ta hãy đánh cho nó mt trn!
M
t chú tiu Sơ Cơ pht lên trên không cái áo dài thay đi mà y đã rút ra trong bc qun áo gói đu ca tôi, mt tên khác đot ly đôi giy ng ca tôi. Mt nm Tsampa mm và ướt t đâu ném ti trúng vào gia mt tôi. Nhng cú đm đá ti tp như mưa nhm vào tôi t t phía, nhưng tôi không t v. Đó có th là mt cuc th thách đ xem tôi có tuân theo hay chăng, li răn th mười sáu nói rng: "Ngươi hãy chu đng s đau kh và tai ha mt cách kiên nhn và an phn."
B
ng nghe có tiếng quát ln: "Có chuyn gì xy ra đây?" kế đó là nhng tiếng thì thm s hãi:
- À! V
chưởng Môn đã đến! Chúng ta đã b bt qu tang!
Tôi đang lo g
miếng Tsampa ra khi mt tôi, thì v chưởng Môn nhóm Sơ Cơ lin quay v phía tôi, nm ly cái bím tóc tôi và kéo tôi đng dy.
- Đ
gà mái ướt ! Đ nhu nhược ! Mi mà mun tr thành mt nhà lãnh đo tương lai? Hãy lãnh ly my qu đm này!
K
ế đó, tôi b đòn dưới mt trn mưa qu đm tàn bo.
- "Đ
vô dng, đ hèn, thm chí mi cũng không biết t v..." nhng cú đm đá vn tiếp tc dường như không bao gi ngng.
Tôi bèn nh
li li nói ca võ sư Tzu lúc ông t giã tôi:
- "Con hãy làm b
n phn, và hãy nh tt c nhng gì ta đã dy con."
Tôi bèn gi
thế th và la dp đưa tay đy nh mt cái theo mt thế võ Tây-Tạngmà võ sư Tzu đã dy tôi. V Chưởng Môn, trong lúc bt thn không kp đ, va tht lên mt tiếng rên siết vì đau đn, va bay bng lên khi đu tôi, rơi xung sàn gch trong tư thế nm sp ri chùi ti trước trên cái sóng mũi, làm sóng mũi b lt da, và ngng li khi đu ông ta va vào mt cái ct ln vi mt tiếng đng kinh hn!
Tôi th
m ngh: "Thôi ri! Phen này mình cht chết. Âu cũng đành vy đ chm dt tt c mi ni lo âu." Thế gii dường nhu ngng li. Nhng thiếu niên Sơ Cơ đu nín th. Mt tiếng hét ln, trong chp mt v Chưởng Môn cao ln và xương xu đã đng pht dy. Máu t trong hai l mũi ông ta tuông ra đ lm. Tht là mt cnh tượng quái g, vì khi đó ông ta ct lên tiếng cười vang trong mt chui cười dài ci m và tht tình! Ông ta nói vi tôi:
- À, v
y mi là mt con gà chi, phi chăng? Gà chi hay chut ướt? Mi là ging nào? Đ còn xem li mi biết.
V
Chưởng Môn bèn quay li phía mt thiếu niên mười bn tui, có mt thân xác to ln ri đưa tay ra hiu và nói:
- Nga Qu
n, mi là con trâu mng nng cân nht ca tu vin này. Mi hãy t cho mi người thy rng con nhà lái buôn có giá tr hơn con nhà vương gi hay chăng, trong mt cuc đu võ.
L
n đu tiên trong đi, tôi thm t ơn ông Tzu, v võ sư già ca tôi. Thu thiếu thi, ông ta tng là mt chuyên viên v môn võ thut Tây Tng, mt tay vô đch xut x t vùng Kham. Theo li ông ta nói, ông ta đã truyn li cho tôi tt c các thế võ bí truyn, nh đó tôi có th đi đch vi c nhng người ln. Tôi đã tiến b rt nhiu v môn võ thut này, trong đó sc mnh và tui tác không có ích li gì c. Vì cuc đu võ này quyết đnh tương lai ca tôi, nên sau cùng tôi cm yên tâm.
Nga Qu
n là mt thanh niên lc lưỡng và khe mnh, nhưng thiếu lanh l mm do trong nhng c đng ca y. Hin nhiên là y đã quen nhưng cuc đánh đm hung hăng trong đó bo lc ca y giúp cho y nm ưu thế. Y lao mình ti trước đ nm ly tôi và quyết h được tôi. Tôi nao núng, nh đã có hc võ vi ông Tzu và trong hun luyn, đôi khi ông ta cũng t ra bo tàn. Khi Nga Qun khi thế công, tôi bước qua mt bên đ tránh và thun tay tôi vn mt cánh tay ca y. Hai chân y b mt thăng bng, y lo đo xoay na vòng trước khi té ngã chúi đu xung đt. Y nm rên mt hi trên sàn gch, ri thình lình y đng dy và phóng ti tôi. Tôi thp xung, ngã mình trên sàn gch và đưa tay vn mt chân ca y vào lúc y sp sa đè lên mình tôi. Ln này y xoay trn mt vòng, lo đo trên hai chân và té ngã, vai trán nn xung đt. Nhưng y chưa tht s đo ván. Y c gng đng lên và đi tht trng tng bước chung quanh tôi, ri thình lình nhy qua mt bên, y chp mt cái đnh bng đng và có dây xúc xích và quay tít nó lên trên không. Mt khí gii như vy tht là chm chp, nng n và d tránh. Tôi bước mt bước ti trước, lun mình dưới nách y và đưa mt ngón tay nh nhàng đim vào ch nhược phía dưới ca y, như võ sư Tzu thường ch dy cho tôi v môn đim huyt. Y lin ngã lăn xung đt như mt tng đá hai tay buông si dây xúc xích, cái đnh đng b ht văng vào đám tr sơ cơ và nhóm sư sãi đang đng chung quanh nhìn xem chuc đu võ gây lên mt cuc náo đng n ào.
Nga Qu
n nm bt tnh trong na gi. S đim huyt đc bit đó thường làm cho linh hn ri khi th xác đ đi châu du trên cõi trung gii hoc đ có nhng hot đng tương t.
V
Chưởng Môn Đoàn Sơ Cơ tiến đến gn tôi, v vai tôi mt cái tht mnh làm tôi suýt na cũng li nm đo ván, và nói:
- Con h
i, qu tht con là người hùng.
Tôi đánh b
o đáp li:
- Nh
ư vy bch sư tôn, con có xng đáng được ăn ung chút ít gì chăng? T my ngày nay, con chưa được ăn ung đy đ ba nào.
V
Chưởng Môn nói:
- Con h
i, con hãy ăn ung cho tha lòng. Sau đó, con hãy bo mt đa trong nhóm sơ cơ dn đường cho con đến gp ta. T nay con s làm trưởng đoàn d dy võ ngh cho chúng nó.
V
sư già đã đem thêm thc ăn cho tôi hai đêm trước cũng va đến ngay khi đó. Ông ta nói:
- Con h
i, con đã hành đng xng đáng. Nga Qun đã t ra hng hách đi vi nhóm sơ cơ. Con hãy thay chân nó chc v đoàn trưởng, nhưng con hãy có lòng t bi nhân hu trong mi quyết đnh. Con đã có mt s giáo dc rt tt. Con hãy s dng tài ngh ca con cho đúng ch và ch nên truyn th võ ngh cho nhng k không xng đáng. Bây gi con hãy theo ta và ta s cho con ăn ung no lòng.
Khi tôi đ
ến tư tht ca người, v Chưởng Môn đoàn Sơ Cơ tiếp đón tôi mt cách rt ưu ái. Người nói:
- Con hãy an t
a. Ta mun biết xem v mt tri thc con có xut sc như v môn võ ngh không. Con hãy coi chng, ta s hi khó con đy.
K
ế đó, người mi đưa ra cho tôi nhiu câu hi, va sát hch, va viết tay. Chúng tôi ngi đi din nhau trên nhng chiếc nm, và cuc trc nghim din ra sut sáu tiếng đng h, trước khi người tuyên b hài lòng v s gii đáp ca tôi. Tôi cm thy đã mt mi, người bèn đng dy và nói:
- Con hãy theo ta. Ta s
đưa con vào trình din vi v Sư Trưởng. Đó là mt cái vinh d đc bit, con s hiu lý do ti sao.
Tôi đi theo v
Chưởng Môn qua nhng hành lang rng ln, nhng văn phòng, nhng ni đin, nhng lp hc... Chúng tôi buc lên mt thang lu, vượt qua nhng hành lang chng cht như mê cung, đi ngang nhng thánh đin th v Thn và kho cha các loi tho dược. Li lên mt cu thang na, sau cùng chúng tôi bước lên sân thượng, trên nóc bng ca tu vin và đi v phía tnh tht ca v Sư Trưởng. Đến trước ca, có mt tượng Pht bng vàng, biu tượng ca ngành Y hc; qua khi ca chúng tôi đã bước vào tu tht ca Sư Trưởng.
V
Chưởng Môn dn tôi:
- Con hãy vái chào đ
nh l và làm theo ta.
Ng
ười lin cui ly v Sư Trưởng sau khi đã chp tay vái ba ln. Tôi làm theo, trong lòng hi hp. V Sư Trưởng đim nhiên nhìn chúng tôi, và nói:
- Các con hãy an t
a.
Chúng tôi ng
i trên nhng chiếc nm, hai chân xếp bng. V Sư Trưởng im lng nhìn tôi mt lúc rt lâu. Kế đó người nói:
- H
i Lâm Bá, ta biết tt c nhng gì v con, tt c nhng gì đã được tiên tri t trước. Cuc th thách mà con đã phi chu, tht là gian lao. Con s hiu lý do ti sao trong mt vài năm na. Nhưng còn bây gi, con hãy biết rng trong mt ngàn sư sãi, ch có mt hai người là có kh năng hc hi nhng vic cao xa, và có th đt ti mt trình đ tiến hóa cao. Kỳ dư ch làm nhng bn phn thông thường hng ngày. H là nhng người làm vic bng tay chân, và ln chui tng nim mà thôi, ch không cn hc hi gì c. đây không thiếu nhng người đó. Chúng ta ch thiếu nhng người gi gìn cái kho tàng kiến thc Huyn Môn khi x này b nn ngoi xâm. Con s được th hun đc bit, mt s hun luyn ráo riết đ trong vài năm ngn ngi con s có nhiu kiến thc hơn là mt v Lt Ma có th thu thp được sut c mt đi. Con đường Đo s gay go, him tr và thường là dy đy gian kh. Tht vy, tu luyn đ có được nhãn quang thn thông đòi hi nhiu công phu rt khó nhc, và xut hn đi châu du trên cõi trung gii đòi hi hành gi phi có mt b thn kinh h vng chc không gì lay chuyn và mt ý chí cng rn như st đá.
Tôi chăm chú nghe v
i tt c tâm hn, không mt mt ch nào. Nhng điu đó đi vi tôi dường như quá khó khăn. Tôi không có mt ngh lc cng ci đến bc đó! V Sư Trưởng nói tiếp:
-
đây con s hc y khoa và khoa chiêm tinh. Chúng ta s giúp đ con v mi mt. Con cũng s hc các pháp môn bí truyn. Con đường ca con đã được vch sn, hi Lâm Bá. Tuy con mi có by tui, ta nói vi con như nói vi mt người ln, vì vy con đã được giáo dc như mt người trưởng thành.
Nói xong, S
ư Trưởng kh nghiêng đu, v Chưởng Môn đoàn Sơ Cơ bèn đng dy và cúi rp mình chào rt lâu. Tôi làm y theo v Chưởng Môn và chúng tôi cùng lui ra. Khi v đến tư tht, v Chưởng Môn mi phá tan s im lng:
- Con h
i, con s phi làm vic nhiu. Nhưng chúng ta s giúp đ con hết lòng. Bây gi, con hãy theo ta, đ ta ch ch cho con đi ct tóc.
Tây Tng, khi mt đa thiếu sinh bước vào tu vin, người ta bt y co hết tóc, ch tr mt cái chõm nh đnh đu, cái chõm này cũng s được co luôn vào ngày mà y nhn được mt pháp danh mi và b cái tên cũ.
V
Chưởng Môn đưa tôi đi qua mt dãy hành lang đến mt gian phòng nh, dùng làm nơi ht tóc, ti đây người ta bo tôi ngi xung đt. V Chưởng Môn nói:
- Tâm Chu, ng
ươi hãy co sch tóc cho người thiếu nhi này. Ngươi cũng co luôn cái chõm vì y s nhn pháp danh luôn ngày hôm nay.
Tâm Chu b
ước ti, vi bàn tay mt y nm ly cái bím tóc ca tôi, d hng lên, và nói:
- À, à, c
u nh này. Bím tóc đp tht, thoa bơ láng bóng và gi gìn cn thn. Ct nó đi tht là sướng tay xiết bao.
Y bèn l
y mt cây kéo rt ln, ging như loi kéo mà nhng người nô bc nhà tôi dùng đ xén cây làm vườn, và gi to:
- T
ư T, li đây cm dùm mt đu.
T
ư T, người ph tá ca y, chy đến và kéo cái bím tóc ca tôi mnh đến ni tôi gn b d hng lên khi mt đt. Ming há hc, Tâm Chu bt tay vào vic vi cây kéo cùn. Sau nhiu cơn bc mình và cn nhn, cái bím đã ct xong. Nhưng đó ch là mi đu. Người ph tá đem ti mt thau nước nóng bng đến ni, khi y di nước lên đu tôi, tôi đau điếng nhy nhm mt cái. Người th co hi:
- Có gì không
n, h, cu nh? Phng nước sôi chăng?
- Ph
i đy, nước nóng quá.
- Đ
ng s, không vic gì, nước nóng như vy, co tóc d hơn!
Y v
a đáp va ly con dao ba cnh, hình tam giác, mà nhà tôi người ta thường dùng đ co sàn g mi khi ra nhà. Sau cùng, sau mt thi gian dài dường như vô tn, đu tôi đã được co sch.
V
Chưởng Môn bèn gi tôi vào phòng riêng và đt cho tôi mt pháp danh mi. Đó là mt tên Tây-Tạngrt dài, nhưng trong quyn sách này, tôi vn dùng cái tên cũ cho tin.
K
ế đó, tôi được đưa vào mt lp hc. Tôi cm thy đu tôi trơ trn như mt qu trng mi đ. Vì tôi đã được hp th mt nn giáo dc tt trong gia đình, người ta cho rng tôi có nhng kiến thc cao hơn mc trung bình, nên h xếp tôi vào lp hc ca nhng thiếu niên sơ cơ mười by tui. Tôi cm thy như mt người tí hon sng gia nhng người khng l. Nhng thiếu niên này đã thy tôi đánh ngã Nga Qun, nên không ai mun quy ry tôi, tr ra mt đa ln xác và ngu xun. Y tiến đến gn t phía sau lưng tôi và đt hai bàn tay to ln và dơ bn lên đu tôi, hãy còn rát và ê m vì mi co trc. Tôi đng pht dy và vi mt đu ngón tay, tôi đim nh vào phía dưới cùi ch ca y, làm cho y lùi li thét lên vì đau đn. Sau v y, các đa tr khác bèn đ tôi yên. V Chưởng Môn va quay lưng khi đa tr đt hai tay lên đu tôi, sau đó mi được biết nhng gì đã xy ra. Nhưng kết qa ca v xung đt làm cho V Chưởng Môn bt giác cười ln đến ni Người vui lòng đ cho chúng tôi v sm.
Lúc
y đã gn tám gi rưỡi, chúng tôi còn được t do trong ba khc đng h trước khi cuc d l ti đúng chín gi mt khc. Nhưng tôi đã quá vi mng. Mt v Lt Ma ra hiu cho tôi bước li gn vào lúc tôi va ra khi lp hc. Tôi bước đến gn, người nói: "Hãy theo ta."
Tôi vâng l
i đi theo và t hi không biết chuyn gì đang ch đi tôi đây. V Lt Ma bước vào mt phòng âm nhc, ti đây có đ hai chc thiếu nhi mi, cũng như tôi. Ba nhc công sp sa chơi nhc, mt người đánh trng, mt người thi tù và, và người th ba thi kèn bng bc. V Lt Ma nói:
- T
t c mi người cùng hát, đ ta có th sp đt ging hát tng nhóm trong cuc hp ca.
Các nh
c công đánh mt bn nhc rt quen thuc mà ai cũng hát được. Chúng tôi va ct tiếng hát... thì cp chân mày ca v Nhc Sư đã nhướng lên rt cao! S ngc nhiên hin trên gương mt người, kế đó sc din người l v đau đn khôn t. Người đưa hai tay lên t du phn đi và kêu to:
- "Ng
ưng li! Ngưng li tt c! Các em xé c l tai ca đng Thánh Thn! Hát li t đu và coi chng!" Chúng tôi hát li ln na, nhưng ln này, người cũng chn chúng tôi li. Ln này, người bước đến trước mt tôi và nói:
- Th
ng ngc, mi đnh chế nho ta chăng? Ln này khi tri nhc mi s hát mt mình vì mi không mun hòa ging vi nhng đa khác. Mt ln na, các nhc công li tri nhc, và mt ln na tôi li hát. Nhưng không được lâu. V Nhc Sư hoàn toàn tht vng và gin d khoa chân múa tay trước mt tôi và nói:
- Lâm Bá, âm nh
c không phi là mt trong nhng tài năng ca mi. Trong năm chc năm tri t ngày ta đến đây, ta chưa bao gi nghe mt ging hát vng v như thế. Vng v ư? Được vy còn đ. Ging mi hoàn toàn sai, vô phương cu vãn. Này thng nh, mi s không được hát na. Trong gi âm nhc, mi s hc mt môn khác. Khi d l trong ni đin, mi phi câm ming li, không thì mi làm hng tt c. Bây gi, mi hãy cút đi, th l tai trâu!
Th
ế là, tôi lánh đi ch khác chơi.
Tôi đi d
o chơi cho đến khi nhng tiếng kèn đim gi hành l cui cùng trong ngày. Ch mi ngày hôm qua tôi bước chân vào tu vin, nhưng tôi có cm tưởng rng dường như tôi đã có mt nơi đây t thu xa xăm nào! Tôi cm thy rng tôi đi như người mê ng và tôi bt đu cm thy đói. Có l như vy còn hay hơn, vì nếu lúc y tôi no bng thì chc là tôi đã ng gt. Có người nm ly tay áo tôi và d hng tôi lên trên không. Mt v Lt Ma cao ln, v mt hin hòa, đt tôi ngi trên hai vai rng ca người, và nói:
- Con h
i, coi chng con đến tr gi d cuc l ti và con s b qu. Nếu con đến tr, con s không được ăn, và chng đó bng con s rng không như mt cái trng!
Khi v
Lt Ma bước vào ni đin, người vn còn khiêng tôi trên vai. Người ngi ngay phía sau nhng tm nm dành riêng cho đám sơ cơ và cn thn đt tôi ngi xung trước mt người. Người nói:
- Con hãy coi đây, và l
p li nhng gì ta nói. Nhưng khi ta ct tiếng hát thánh ca, thì con hãy im lng ch m ming đó nhé, a ha!
Tôi th
m biết ơn v Lt Ma đã có lòng ưu ái đi vi tôi. T trước đến gi, ít có người đã t ra tt bng đi vi tôi. S giáo dc mà tôi đã hp th được trong quá kh ch là đt trên mt nn tng quát tháo, thnh n hay đánh đp.
Tôi đã ng
thiếp đi trong mt lúc. Khi đó tôi git mình thc dy, tôi nhn thy rng cuc l ti đã chm dt t bao gi. V Lt Ma đã cõng tôi đến phòng ăn khi tôi còn đang mê ng, và đt tôi ngi xung trước bàn, trên đó người đã đt sn trà bơ, Tsampa và rau đu nu chín. Người nói:
- Con hãy ăn no, r
i đi ng! Ta s ch cho con biết bung ng ca con. Đêm nay, con có quyn ng thng gic đến năm gi sáng. Con hãy đến gp ta khi con thc dy.
Đó là nh
ng li cui cùng mà tôi nghe trước khi tôi thc gic vào lúc năm gi sáng. Mt thiếu niên sơ cơ đã t ra có thin cm vi tôi t đêm trước. Đến đánh thc tôi dy mt cách rt khó khăn gia lúc tôi còn mê man gic đip. Khi thc tnh tôi mi thy rng tôi đã nm trên tm nm gia mt phòng ln. Người thiếu niên nói:
- V
Lt Ma Minh Gia Đi Đc đã dn tôi đến đánh thc sư huynh đúng năm gi sáng.
Tôi ng
i dy và xếp ba tm nm chng cht lên nhau sát vách tường theo gương nhng đa tr khác. Tt c nhng tr sơ cơ đã ra ngoài; người bn tr ca tôi bèn nói:
- Chúng ta hãy ăn đi
m tâm; ri sau đó tôi s đưa sư huynh đến gp Minh Gia Đi Đc.
Khi đó, tôi b
t đu cm thy thoi mái d chu hơn, không phi tôi thích tu vin hay tôi mun li đó, mà tôi nghĩ rng vì không th làm sao hơn, nên tt nht là tôi nên êm thun và hòa mình vi hoàn cnh. Đến gi ăn đim tâm, v sư xướng ngôn đc bng mt ging trm mt đon kinh rút trong mt trăm mười hai quyn ca b kinh Kangyur ca Pht Giáo Tây Tng. V sư hn đã nhìn thy tôi đãng trí và lo ra, vì thình lình người gi git tôi li:
- Này, th
ng nh, ta va mi nói nhng gì? Hãy tr li mau!
Nhanh nh
ư chp và không suy nghĩ mt giây đng h tôi đáp ngay:
- B
ch sư ông, ngài va nói rng: Thng nh này đãng trí không nghe ta đc kinh, ta phi bt nó ti trn!
Câu tr
li y làm c c ta đu bt giác cười m lên, và nh đó tôi khi b đòn vì ti vô k lut. V sư cũng mm cười đó là mt vic hiếm có và gii thích rng người mun tôi lp li đon kinh người va đc, nhưng thôi, "Ln này thì như vy cũng được"
M
i ba ăn, v sư xướng ngôn đu ngi trước mt bàn nh và đc nhng đon kinh pht. Các sư sãi không được phép nói chuyn trong gi ăn, hoc nghĩ đến nhng chuyn riêng tư, mà phi lng tai nghe đc kinh. H phi tiêu th thánh giáo cùng mt lượt vi thc ăn. Chúng tôi tt c đu ngi trên nhng chiếc nm đt dưới đt và ăn trên nhng chiếc bàn nh cao đ năm tt Tây. Không ai được gây tiếng đng hoc đ cùi ch lên bàn, vì đó là nhng điu b tuyt đi cm nht.
T
i tu vin Chakporl, người ta áp dng k lut st. Danh t Chakporl có nghĩa là "Thiết Sơn" hay núi st. Trong phn lc các tu vin, k lut thường lng lo và thi khc biu không được áp dng cht ch. Các sư sãi có th làm vic hoc ngh ngơi tùy ý. Có th ch có mt người trong hàng ngàn sư sãi tht tình mun tiến b tâm linh, và chính người đó mi tr nên mt v Lt Ma, vì danh t Lt Ma có nghĩa là "Thượng nhân", và không áp dng cho bt c người nào. Trong tu vin ca chúng tôi k lut rt cht ch và thm chí còn gt gao là khác. Chúng tôi phi tr thành nhng người lãnh đo ca giai cp tu sĩ. Đi vi chúng tôi, thì trt t và giáo dc là tuyt đi cn thiết. Chúng tôi không được phép mt áo trng là màu áo thông thường ca cp sơ cơ: Áo ca chúng tôi mt phi là màu đ sm như áo ca các v sư sãi. Chúng tôi cũng có nhng k nô bc đ sai khiến nhưng đó là nhng sãi lao công, nô bc, có phn s quét dn, lao chùi và coi sóc phn sinh hot thc tế ca tu vin. Chúng tôi thay phiên nhau làm công vic hèn mn này, đ cho nhng ý nghĩ t ph, kiêu căng không có ch mà chen vào đu óc ca mình. Chúng tôi phi luôn luôn nh câu sáo ng Pht Giáo: "Hãy t mình nêu gương tt cho k khác. Hãy làm điu thin và tránh mi điu ác. Đó chính là giáo lý ca Pht vy".
V
Sư Trưởng ca tu vin, tc v Lt Ma Champa La, cũng nghiêm khc như cha tôi và đòi hi mt s vâng li tuyt đi. Mt trong nhng li dy mà người thường hay nhc đến là: "đc và viết là nhng then cht ca mi đc tính".
B
i đó, trên lãnh vc này, chúng tôi có rt nhiu vic phi làm.

 

Xem mục lục