Như vầy tôi nghe. Một thời Thế Tôn trú ở Savatthi         (Xá-vệ), Jetavana, (Kỳ-đà Lâm), tại tinh xá ông Anathapindika (Cấp Cô Độc).         Lúc bấy giờ, cư sĩ Cấp Cô Độc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh. Rồi         cư sĩ Cấp Cô Độc gọi một người: – Hãy đến đây, này Bạn. Hãy         đi đến Thế Tôn; sau khi đến, nhân danh ta, cúi đầu đảnh lễ chân Thế         Tôn và bạch như sau : "Bạch Thế Tôn, cư sĩ Cấp Cô Độc bị bệnh,         khổ đau, bị trọng bệnh. Cấp Cô Độc xin cúi đầu đảnh lễ chân Thế         Tôn". Rồi đi đến Tôn giả Sariputta (Xá-lợi-phất), sau khi đến, nhân         danh ta cúi đầu đảnh lễ Tôn giả Sariputta và thưa như sau : "Thưa Tôn         giả, cư sĩ Cấp Cô Độc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh. Cấp Cô Độc         xin cúi đầu đảnh lễ Tôn giả Sariputta và thưa như sau : "Thưa Tôn giả,         lành thay, nếu Tôn giả Sariputta vì lòng từ mẫn, đi đến trú xứ của cư         sĩ Cấp Cô Độc". – Thưa vâng, Tôn giả. Người ấy vâng đáp cư sĩ Cấp Cô         Độc, đi đến Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ chân Thế Tôn rồi ngồi         xuống một bên. Ngồi xuống một bên, người ấy bạch Thế Tôn : – Bạch Thế Tôn, cư sĩ Cấp Cô         Độc bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh. Xin cúi đầu đảnh lễ chân Thế         Tôn. Rồi người ấy đi đến Tôn giả         Sariputta, sau khi đến đảnh lễ Tôn giả Sariputta rồi ngồi xuống một         bên. Ngồi xuống một bên, người ấy thưa với Tôn giả Sariputta: – Thưa Tôn giả, cư sĩ Cấp Cô Độc         bị bệnh, khổ đau, bị trọng bệnh, xin cúi đầu đảnh lễ Tôn giả         Sariputta và thưa như sau : "Thưa Tôn giả, tốt lành thay, nếu Tôn giả         Sariputta vì lòng từ mẫn đi đến trú xứ của cư sĩ Cấp Cô Độc". Tôn giả Sariputta im lặng nhận lời.         Rồi Tôn giả Sariputta đắp y, cầm y bát, cùng với Tôn giả Ananda là thị         giả, đi đến trú xứ của cư sĩ Cấp Cô Độc, sau khi đến liền ngồi lên         chỗ đã soạn sẵn. Sau khi ngồi, Tôn giả Sariputta nói với cư sĩ Cấp Cô         Độc. – Này Cư sĩ, ta mong rằng Ông có         thể kham nhẫn; Ta mong rằng Ông có thể chịu đựng. Ta mong rằng khổ thọ         được giảm thiểu, không gia tăng, sự giảm thiểu được rõ rệt, không         có gia tăng. – Thưa Tôn giả Sariputta, con không         có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng. Sự khổ thống của con         gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt, không có giảm thiểu.         Thưa Tôn giả Sariputta, ví như một người lực sĩ chém đầu (một người         khác) với một thanh kiếm sắc bén; cũng vậy, thưa Tôn giả Sariputta, những         ngọn gió kinh khủng thổi lên đau nhói trong đầu con. Thưa Tôn giả         Sariputta, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng. Những         khổ thống của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt,         không có giảm thiểu. Thưa Tôn giả Sariputta, như một người lực sĩ lấy         một dây nịt bằng da cứng quấn tròn quanh đầu rồi xiết chặt; cũng vậy,         thưa Tôn giả Sariputta, con cảm thấy bị đau đầu một cách kinh khủng. Thưa         Tôn giả Sariputta, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng.         Những khổ thống của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt,         không có giảm thiểu. Thưa Tôn giả Sariputta, như một người đồ tể thiện         xảo hay đệ tử người đồ tể cắt ngang bụng với một con dao cắt thịt         bò sắc bén; cũng vậy, thưa Tôn giả Sariputta, một ngọn gió kinh khủng cắt         ngang bụng của con. Thưa Tôn giả Sariputta, con không có thể kham nhẫn, con         không có thể chịu đựng. Những khổ thống của con gia tăng, không có giảm         thiểu; sự gia tăng rõ rệt, không có giảm thiểu. Thưa Tôn giả Sariputta,         ví như hai người lực sĩ, sau khi nắm cánh tay của một người yếu hơn,         nướng người ấy, đốt người ấy trên một hố than hừng; cũng vậy,         thưa Tôn giả Sariputta, một sức nóng kinh khủng khởi lên trong thân con. Thưa         Tôn giả Sariputta, con không có thể kham nhẫn, con không có thể chịu đựng.         Những thống khổ của con gia tăng, không có giảm thiểu; sự gia tăng rõ rệt,         không có giảm thiểu. – Do vậy, này Cư sĩ hãy học tập         như sau : " Tôi sẽ không chấp thủ con mắt, và tôi sẽ không có thức         y cứ vào con mắt". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư         sĩ, hãy học tập như sau: "Tôi sẽ không chấp thủ tai, và tôi sẽ         không có thức y cứ vào tai". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy...         không chấp thủ mũi... y cứ vào mũi... hãy học tập như vậy. Do vậy.. không         chấp thủ lưỡi... y cứ vào lưỡi.... hãy học tập như vậy. Do vậy...         không chấp thủ thân.. y cứ vào thân.. hãy học tập như vậy. Do vậy...         không chấp thủ ý... y cứ vào ý.. hãy học tập như vậy. Do vậy... không         chấp thủ sắc... y cứ vào sắc.. hãy học tập như vậy. Do vậy... không         chấp thủ tiếng.. y cứ vào tiếng... hãy học tập như vậy. Do vậy.. không         chấp thủ hương... y cứ vào hương... hãy học tập như vậy. Do vậy....         không chấp thủ vị... y cứ vào vị... hãy học tập như vậy. Do vậy...         không chấp thủ xúc... y cứ vào xúc... hãy học tập như vậy. Do vậy, này         Cư sĩ, hãy học tập như sau : "Tôi sẽ không chấp thủ pháp, và tôi sẽ         không có thức y cứ vào pháp". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập         như sau : "Tôi sẽ không chấp thủ nhãn thức, và tôi sẽ không có thức         y cứ vào nhãn thức". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. "Tôi sẽ         không chấp thủ nhĩ thức... Tôi sẽ không chấp thủ tỷ thức... Tôi sẽ         không chấp thủ thiệt thức... Tôi sẽ không chấp thủ thân thức... Tôi sẽ         không chấp thủ ý thức, và tôi sẽ không có thức y cứ vào ý thức".         Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập         như sau : "Tôi sẽ không chấp thủ nhãn xúc, và tôi sẽ không có thức         y cứ vào nhãn xúc ". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. "Tôi sẽ         không chấp thủ nhĩ xúc... Tôi sẽ không chấp thủ tỷ xúc... Tôi sẽ         không chấp thủ thiệt xúc... Tôi sẽ không chấp thủ thân xúc.. Tôi sẽ         không chấp thủ ý xúc, và tôi sẽ không có thức y cứ vào ý xúc".         Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập         như sau : "Tôi sẽ không chấp thủ thọ do nhãn xúc sanh khởi, và tôi sẽ         không có thức y cứ vào thọ do nhãn xúc sanh khởi. Tôi sẽ không chấp thủ         thọ do nhĩ xúc sanh khởi... Tôi sẽ không chấp thủ thọ do tỷ xúc sanh khởi...         Tôi sẽ không chấp thủ thọ do thiệt xúc sanh khởi... Tôi sẽ không chấp         thủ thọ do thân xúc sanh khởi... Tôi sẽ không chấp thủ thọ do ý xúc         sanh khởi và tôi sẽ không có thức y cứ vào thọ do ý xúc sanh khởi".         Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập         như sau : "Tôi sẽ không chấp thủ địa giới, và tôi sẽ không có thức         y cứ vào địa giới". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. "Tôi sẽ         không chấp thủ thủy giới.. Tôi sẽ không chấp thủ hỏa giới... Tôi sẽ         không chấp thủ phong giới... Tôi sẽ không chấp thủ hư không giới...         Tôi sẽ không chấp thủ thức giới và tôi sẽ không có thức y cứ vào thức         giới". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ... "Tôi sẽ         không chấp thủ sắc, và tôi sẽ không có thức y cứ vào sắc". Này Cư         sĩ, hãy học tập như vậy. "Tôi sẽ không chấp thủ thọ.. Tôi sẽ         không chấp thủ tưởng... Tôi sẽ không chấp thủ hành... Tôi sẽ không chấp         thủ thức và tôi sẽ không có thức y cứ vào thức giới". Này Cư         sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy.... "Tôi sẽ không chấp         thủ Hư không vô biên xứ, và tôi sẽ không có thức y cứ vào Hư không         vô biên xứ". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy... "Tôi sẽ         không chấp thủ Thức vô biên xứ... Tôi sẽ không chấp thủ Vô sở hữu         xứ.. Tôi sẽ không chấp thủ Phi tưởng phi phi tưởng xứ, và tôi sẽ         không có thức y cứ vào Phi tưởng phi phi tưởng xứ". Này Cư sĩ, hãy         học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập         như sau : "Tôi sẽ không chấp thủ thế giới ở đây và tôi sẽ không         có thức y cứ vào thế giới ở đây". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy.         Do vậy... "Tôi sẽ không chấp thủ thế giới khác, và tôi sẽ không         có thức y cứ vào thế giới khác". Này Cư sĩ, hãy học tập như vậy. Do vậy, này Cư sĩ, hãy học tập         như sau : "Tôi sẽ không chấp thủ những gì được thấy, được nghe,         được cảm thọ, được nhận thức, được hy cầu, được tư sát với         ý, và tôi sẽ không có thức y cứ vào các pháp (nói trên)". Này Cư         sĩ, hãy học tập như vậy. Khi nghe nói vậy, cư sĩ Cấp Cô Độc         khóc và chảy nước mắt. Rồi Tôn giả Ananda nói với cư sĩ Cấp Cô Độc         : – Này Cư sĩ, Ông đang gượng lên         mà sống, hay chìm xuống (cõi chết) ? – Thưa Tôn giả Ananda, con không gượng         lên mà sống, con đang chìm xuống cõi chết. Dầu cho bậc Đạo sư được         con hầu hạ đã lâu và dầu các vị Tỷ-kheo, tu tập ý lực con chưa từng         được nghe một thời thuyết pháp như vậy. – Này Cư sĩ, thuyết pháp như vậy         không nói cho các hàng cư sĩ mặc áo trắng. Này Cư sĩ, thuyết pháp như vậy         nói cho các hàng xuất gia. – Vậy thưa Tôn giả Sariputta, hãy         thuyết pháp như vậy cho hàng cư sĩ mặc áo trắng. Thưa Tôn giả Sariputta,         có những Thiện gia nam tử sanh ra với cấu uế không nhiều, nếu không         được nghe pháp, sẽ bị đọa lạc; nhưng họ không thể biết được (Chánh)         pháp. Rồi Tôn giả Sariputta và Tôn giả         Ananda sau khi giảng dạy cho cư sĩ Cấp Cô Độc với bài thuyết giảng, từ         chỗ ngồi đứng dậy và ra đi. Rồi cư sĩ Cấp Cô Độc, sau khi Tôn giả         Sariputta và Tôn giả Ananda ra đi không bao lâu, sau khi thân hoại mạng chung         liền sanh lên cõi Tusita (Đâu-suất thiên). Rồi Thiên tử Cấp Cô Độc,         khi đêm đã gần mãn, sau khi chói sáng toàn cảnh Jetavana (Kỳ-đà-Lâm) với         dung sắc thù thắng đi đến Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn và         đứng một bên. Đứng một bên, Thiên tử Cấp Cô Độc nói lên với Thế         Tôn bài kệ sau đây: Thiên tử Cấp Cô Độc nói như         vậy. Bậc Đạo sư tán đồng. Rồi Thiên tử Cấp Cô Độc suy nghĩ :         "Bậc Đạo sư tán đồng ta, " sau khi đảnh lễ Thế Tôn, thân         phía hữu hướng về Ngài rồi biến mất tại chỗ. Rồi Thế Tôn, khi đêm ấy đã         mãn, gọi các Tỷ-kheo : – Này các Tỷ-kheo, đêm nay, một         vị Thiên tử, khi đêm đã gần mãn, chiếu sáng toàn cảnh Jetavana với         dung sắc thù thắng đã đi đến Ta, sau khi đến đảnh lễ Ta rồi đứng một         bên. Đứng một bên, vị Thiên tử ấy nói lên với Ta bài kệ sau đây : Nói vậy xong, này các Tỷ-kheo,         vị Thiên tử ấy suy nghĩ : "Bậc Đạo sư tán đồng ta, " sau khi         đảnh lễ thân phía hữu hướng về Ta, rồi biến mất tại chỗ. Khi được nghe nói vậy, Tôn giả         Ananda bạch Thế Tôn : – Bạch Thế Tôn, có phải vị ấy         là Thiên tử Cấp Cô Độc chăng ? Bạch Thế Tôn, cư sĩ Cấp Cô Độc có         lòng tịnh tín bất động đối với Tôn giả Sariputta. – Lành thay, lành thay, Ananda ! Những         gì có thể thành đạt được bởi suy tư đã được đạt đến, này         Ananda. Chính Cấp Cô Độc là vị Thiên tử ấy, không một ai khác. Thế Tôn thuyết giảng như vậy. Tôn         giả Ananda hoan hỷ tín thọ lời Thế Tôn dạy.